"Viện trưởng, người yên tâm đi, cả đời này ta sẽ đối xử tốt với Hạ Cúc!" Trong mắt Lý Tín Đức đầy kiên định nói.
Hạ Cúc nghe vậy, khuôn mặt xấu hổ tưởng như có thể nhỏ ra nước, mãn nguyện đẹp lòng tựa như vừa ăn mật đường.
"Tín Đức, ngươi đừng vội cam đoan với ta điều gì, thật ra thường có rất nhiều lời thề non hẹn biển nhưng không chịu nổi sự của mài mòn thời gian!" Bộ Phàm lắc đầu.
Tuy hiện giờ thoạt nhìn cảm tình của Lý Tín Đức với Hạ Cúc rất nghiêm túc, nhưng chuyện sau này, có ai nói chính xác được đâu?
Tiểu Mãn đứng bên cạnh cũng gật đầu đồng ý.
"Viện trưởng, ta tin lời phu quân nói!" Vẻ mặt Hạ Cúc đầy nôn nóng, vội vàng lên tiếng nói đỡ cho trượng phu.
"Không sao đâu, viện trưởng nói rất đúng, nhất thời thề thốt hứa hẹn không tính là gì, chỉ có trải qua thời gian khảo nghiệm mà vẫn giữ vững lời thề như trước mới là đáng quý nhất!" Lý Tín Đức kéo tay Hạ Cúc, nhẹ giọng trấn an.
"Ừm!" Hạ Cúc mắc cỡ đỏ mặt, cúi đầu, khẽ ‘Ừm’ một tiếng.
Bộ Phàm có chút dở khóc dở cười.
Chẳng hiểu sao hắn lại có cảm giác mình bị người ta nhét đầy một miệng cẩu lương?
Khi Bộ Phàm nghĩ tới chuyện Hạ Cúc là thiên mệnh chi nhân, hắn lại hơi tò mò một chút, không biết Thiên Nhãn Thông có tác dụng với nàng ấy hay không?
Dù sao Thiên Nhãn Thông có thể nhìn thấy cuộc đời con người lúc còn sống.
Mà Hạ Cúc lại là thiên mệnh chi nhân.
Nhưng Bộ Phàm phải thất vọng rồi.
Đúng là Thiên Nhãn Thông không có chút tác dụng nào với Hạ Cúc.
Có nghĩa Hạ Cúc chỉ là người thường.
Điều này khiến Bộ Phàm có chút ngoài ý muốn.
Hắn vốn cho rằng thiên mệnh chi nhân và khí vận chi nhân có cùng một ý nghĩa.
Chẳng qua một cái là hệ thống xưng hô còn cái khác là cách gọi của hắn mà thôi.
Không nghĩ tới chúng vẫn có sự khác biệt.
Không biết hắn có thể thu thiên mệnh chi nhân làm đệ tử hay không?
"Như vậy đi, tuy ta không thể loại trừ bớt trên mặt cho Tiểu Cúc, nhưng ta lại có thể truyền thụ một ít y thuật, không biết ngươi có bằng lòng học không? Lại nói, đã khá lâu ta không dùng tới y thuật, có lẽ hơi phế đi rồi!" Bộ Phàm cười tự giễu, ánh mắt nhìn thẳng vào Hạ Cúc.
Cả người Hạ Cúc run lên, nàng ấy chậm rãi ngẩng đầu, trong mắt tràn đầy vẻ khó mà tin nổi.
"Tiểu Cúc còn không cám ơn viện trưởng?” Lý Tín Đức vội vàng nhắc nhở, tuy nhiều năm gần đây, người trong tiểu trấn luôn không bệnh không tật, khiến viện trưởng không có nhiều dịp ra tay nhưng đúng là y thuật của viện trưởng cực kỳ cao siêu.
"Cám ơn viện trưởng!" Hạ Cúc lấy lại tinh thần, lập tức đứng dậy nói lời cảm tạ.
Bởi vì quá mức khẩn trương, thân mình nàng ấy không cẩn thận đụng phải một bên bàn, suýt nữa thì chạm vào làm ly trà rơi xuống dưới.
"Ngươi đừng khẩn trương như vậy!" Bộ Phàm lạnh nhạt cười, nhẹ giọng trấn an: "Vậy là ngươi bằng lòng theo ta học y thuật?"
"Bằng lòng!" Hạ Cúc cúi đầu xuống, có chút ngượng ngùng nói: "Ta chỉ sợ mình học không vào thôi!"
【 Nhiệm vụ: thu đồ đệ 】
【 Khen thưởng nhiệm vụ: một ngàn ức kinh nghiệm 】
Bộ Phàm giật mình một chút.
Moá nó, sao nhiều kinh nghiệm như vậy?
Còn nhớ lúc trước khi lão khất cái gia nhập Bất Phàm tông cũng được ngàn ức kinh nghiệm.
Nếu hắn nhớ không lầm, giá trị kinh nghiệm nhiều hay ít có liên quan tới tu vi nha.
Nhưng hiện giờ Hạ Cúc còn chưa tu luyện, làm sao có thể đạt được nhiều kinh nghiệm như vậy?
Chẳng lẽ vì Hạ Cúc thuộc loại thiên mệnh chi nhân?
"Không sao đâu, chuyện gì cũng vậy, chẳng ai giỏi ngay từ đầu cả, mà phải chậm rãi học tập rồi sẽ được. Chỉ cần ngươi chịu học, sớm hay muộn cũng sẽ học được!" Bộ Phàm cười rất thân thiết, trong mắt lại lóe ra hào quang, kinh nghiệm thu đồ đệ đã cao như vậy, chắc chắn kinh nghiệm dạy đồ đệ sẽ không ít đâu.
Hạ Cúc cũng không biết Bộ Phàm đang nghĩ cái gì.
Nàng ấy nghe lời nói tràn đầy khích lệ cùng với giọng điệu vô cùng thân thiết của Bộ Phàm, đột nhiên trong lòng xúc động sâu sắc.
Khi còn ở Kháo Sơn thôn, dù là người ngoài hay người trong nhà, cũng chẳng một ai để ý tới nàng ấy.
Nàng ấy vẫn luôn cho rằng mình là người có cũng như không.
Chỉ biết vùi đầu hoàn thành công việc.
Nhưng từ khi đi vào tiểu trấn, nàng ấy mới phát hiện nơi này không hề giống vậy.
Người nhà trượng phu không xem thường nàng ấy, tuy rằng người trong tiểu trấn cũng có bàn tán về nàng ấy một chút nhưng không một ai gây ra chuyện thương tổn cho nàng ấy.
Hiện giờ viện trưởng được người người kính ngưỡng lại bằng lòng truyền thụ y thuật cho nàng ấy.
Hốc mắt Hạ Cúc không khỏi trở nên ươn ướt.
Cảnh này lại nằm ngoài dự kiến của Bộ Phàm.
Lúc sau, Bộ Phàm cân nhắc tới chuyện hai người vừa làm hỉ yến kết hôn xong, hắn để Hạ Cúc chờ thêm hai ngày nữa mới qua đây học y thuật với hắn, Hạ Cúc cũng nhận lời rồi.
Chuyện thu đồ đệ tới đây đặt một dấu chấm hết.