Đại Boss Tân Thủ Thôn ( Dịch )

Chương 229 - Chương 937 - Dáng Người Xinh Xắn, Khuôn Mặt Ưa Nhìn (2)

Chương 937 - Dáng Người Xinh Xắn, Khuôn Mặt Ưa Nhìn (2)
Chương 937 - Dáng Người Xinh Xắn, Khuôn Mặt Ưa Nhìn (2)

Hạ Cúc im lặng.

Tuy nàng ấy mới tiếp xúc với y thuật không bao lâu nhưng vẫn hiểu được một chút, dĩ nhiên cũng biết phương thuốc này đúng như những gì Chu Minh Châu nói, thật ra nó không thể xóa bỏ vết bớt trên mặt nàng ấy.

Dù như thế, từ đáy lòng nàng ấy vẫn rất cảm kích trấn trưởng.

"Xem ra ngươi cũng không tin!" Chu Minh Châu cười nói: "Nhưng mà ta lại không phải đến để vạch trần lời nói dối của trấn trưởng. Ngược lại là khác, ta rất bội phục y thuật của trấn trưởng. Theo ta được biết, bảo hắn giúp ngươi xóa bỏ vết bớt trên mặt, còn đơn giản hơn ăn cơm!"

Hạ Cúc ngẩng đầu nhìn qua, trong mắt tràn đầy khó hiểu.

"Ngươi có muốn biết vì sao trấn trưởng lại làm như vậy không? Rõ ràng có thể giúp ngươi xóa bỏ vết bớt trên mặt, lại muốn dùng một loại phương thuốc thoạt nhìn hoang đường như thế?" Chu Minh Châu cười hỏi ngược lại.

Trong lòng Hạ Cúc vừa khẩn trương vừa khó hiểu gật đầu.

"Thật ra rất đơn giản, trấn trưởng không muốn làm ngươi trở nên xinh đẹp ngay lập tức!" Chu Minh Châu khẽ cười nói.

Trong đầu Hạ Cúc lập tức nhảy ra một đống dấu chấm hỏi.

Thế nhưng giây tiếp theo, hành động của Chu Minh Châu lại khiến Hạ Cúc trở nên khẩn trương.

Chỉ thấy Chu Minh Châu bỗng nhiên tiến đến gần, cẩn thận đánh giá dung mạo Hạ Cúc, một luồng hương thơm nhàn nhạt truyền đến.

"Chu viện trưởng, người làm sao vậy?"

Hạ Cúc mặt đỏ tai hồng, trái tim trong lồng ngực đập thình thịch.

Chu Minh Châu không trả lời, chỉ đưa tay sờ sờ cằm, có hứng thú nói: "Khỏi phải nói, đúng là ngũ quan của ngươi thật tinh xảo, hoàn toàn là một mỹ nhân!"

"Ta thì được gọi là mỹ nhân gì chứ? Chu viện trưởng, người đừng chê cười ta." Hạ Cúc không vui vẻ khi nghe nàng ấy khen ngợi như vậy, ngược lại trong giọng nói còn lộ ra một chút tự ti.

"Ngươi nha, đúng là quá tự ti về dung mạo của mình. Lấy ánh mắt duyệt vô số nữ tử của ta, ta có thể cam đoan, nếu trên mặt ngươi không có bớt, ngươi chính xác là một mỹ nhân. Nhưng mà nếu trên mặt ngươi không có bớt, hài tử Tín Đức kia sẽ không chiếm lợi được rồi! Hơn nữa đúng là lần này Tín Đức kiếm lời lớn nha!" Chu Minh Châu cười trêu ghẹo nói.

Hạ Cúc nghe nàng ấy nói mà mặt đỏ không thôi, trong lòng cũng không nhịn được bắt đầu sinh ra hoài nghi.

Chẳng lẽ nàng ấy thật sự là mỹ nhân?

Điều này sao có thể?

Hạ Cúc vẫn không tin.

Nàng ấy làm sửu nữ mười mấy năm, đột nhiên có người nói cho nàng ấy biết, thật ra nàng ấy là một mỹ nhân, dù là ai cũng không thể tin tưởng.

"Ta cảm thấy mình rất có phúc khí mới đến được với phu quân!" Hạ Cúc cúi đầu, nhỏ giọng nhẹ nhàng nói.

"Chuyện này không có đơn giản vậy đâu, nói không chừng về sau ngươi lại là phúc khí của phu quân ngươi đó, có được mỹ nhân như hoa như ngọc thế này, chỉ nghĩ thôi cũng vui đến phát điên rồi." Chu Minh Châu chậc chậc trêu ghẹo nói.

"Chu viện trưởng, người đừng nói đùa vậy nữa!" Hạ Cúc bị nói đến ngượng ngùng.

"Được rồi được rồi, chúng ta vẫn nên quay lại chủ đề hồi nãy đi, thật ra sở dĩ trấn trưởng không lập tức xóa bỏ vết bớt giúp ngươi cũng vì muốn tốt cho ngươi thôi! Ngươi có biết điều gì là quan trọng nhất với một nữ nhân không?"

"Dáng người xinh xắn, khuôn mặt ưa nhìn!"

Bởi vì từ nhỏ trên mặt Hạ Cúc đã có vết bớt, nên suốt ngày bị người khác cười nhạo.

Cho nên nàng ấy rất hâm mộ những cô nương dáng dấp xinh đẹp khuôn mặt ưa nhìn kia, cảm thấy một nữ nhân chỉ cần dáng dấp đẹp, khuôn mặt ưa nhìn là đủ rồi.

"Không đúng không đúng, trên đời này có cả ngàn cái túi da xinh đẹp như nhau, nhưng linh hồn thú vị lại là ngàn dặm mới tìm được một." Chu Minh Châu chậm rãi lắc đầu phủ định nói.

"Chu viện trưởng, ta nghe nhưng không quá hiểu ý của người." Hạ Cúc có chút xấu hổ gục đầu xuống, tuy nàng ấy đã biết chữ nhưng xâu chuỗi những chữ kiểu này, nàng ấy lại không hiểu nổi.

"Thật ra lời này không khó hiểu đâu, nghĩa là trên đời không đếm được hết những người xinh đẹp, nhưng lại có cực ít những người tốt với tấm lòng đẹp được dày công tu dưỡng!" Chu Minh Châu nhẹ giọng giải thích nói.

"Ngươi phải hiểu, trên đời này dù sự vật có đẹp đến đâu, nhìn lâu cũng chán. Có thể nam nhân sẽ bị vẻ bề ngoài của ngươi mê hoặc mà ở cùng một chỗ với ngươi, nhưng theo thời gian trôi qua, loại hấp dẫn này sẽ dần phai nhạt. Huống chi Hạ Cúc à, ngươi cảm thấy một người có thể mãi mãi không già ư?" Chu Minh Châu nhìn Hạ Cúc hỏi ngược lại.

Hạ Cúc im lặng.

Quả thật, không phải tất cả mọi người đều giữ được vẻ đẹp như thời còn trẻ.

"Cho nên điều quan trọng nhất của một nữ nhân không phải dáng vẻ hay khuôn mặt xinh đẹp bao nhiêu, mà là tấm lòng như thế nào!" Chu Minh Châu nâng tay chỉ vào ngực mình.

"Tấm lòng?" Hạ Cúc lẩm bẩm nói.

Bình Luận (0)
Comment