Đại Boss Tân Thủ Thôn ( Dịch )

Chương 228 - Chương 936 - Dáng Người Xinh Xắn, Khuôn Mặt Ưa Nhìn (1)

Chương 936 - Dáng Người Xinh Xắn, Khuôn Mặt Ưa Nhìn (1)
Chương 936 - Dáng Người Xinh Xắn, Khuôn Mặt Ưa Nhìn (1)

Hiện giờ sau khi Hạ Cúc có thể sơ bộ nhận ra phần lớn thảo dược, nàng ấy bắt đầu thật sự theo Bộ Phàm học tập y thuật.

Từ lúc Hạ Cúc đi theo Bộ Phàm học tập y thuật, nàng ấy phát hiện thái độ của người trong tiểu trấn đã trở nên thân thiện hơn rất nhiều so với lúc trước khi nàng ấy mới vào tiểu trấn.

Mỗi lần khi Hạ Cúc tới nhà Bộ Phàm, những người tiểu trấn gặp được trên đường đi đều sẽ cười gật đầu chào hỏi với nàng ấy, chuyện này càng khiến Hạ Cúc cảm kích người kia.

Bởi vì nếu không có viện trưởng cho nàng ấy học tập y thuật, nàng ấy sẽ không dung nhập vào trong tiểu trấn nhanh như vậy.

Bởi vậy, Hạ Cúc lại càng thêm khắc khổ học tập y thuật.

Buổi sáng hôm ấy, Hạ Cúc ăn xong điểm tâm, tạm biệt người trong nhà trượng phu rồi tới nhà Bộ Phàm trước.

Lý Tín Đức vốn đang muốn đưa Hạ Cúc qua, nhưng Hạ Cúc biết vài ngày nữa Lý Tín Đức phải thi khoa cử rồi nên đã khéo léo từ chối.

Hơn nữa theo Hạ Cúc nghĩ, nhà trấn trưởng cách tiểu trấn cũng không quá xa.

Dù sao khi nàng ấy còn ở Kháo Sơn thôn, thường xuyên phải lên núi nhặt củi gỗ, ra bờ sông nấu nước giặt quần áo, đã quen rồi.

Chỉ là hiện giờ sau khi nàng ấy tới Ca Lạp trấn, bà bà(mẹ chồng) thương xót, không cho nàng ấy làm việc nặng nhưng lúc bình thường nàng ấy vẫn sẽ làm một ít công việc đủ khả năng.

"Là Hạ Cúc ư? Ngươi đang đi tới nhà trấn trưởng học tập y thuật hả?" Dưới tàng cây hòe, bảy tám phụ nhân nhiệt tình chào hỏi Hạ Cúc.

Đổi lại khi Hạ Cúc vừa tới Ca Lạp trấn, nàng ấy không dám chào hỏi cùng những người này, nhưng hiện giờ nàng ấy đã quen dần rồi.

"Đúng vậy, Tôn thẩm!" Hạ Cúc cười gật đầu đáp lại.

Có một khoảng thời gian, bà bà, nãi nãi thường xuyên dẫn nàng ấy đi khắp nơi trong tiểu trấn, gặp người nào cũng giới thiệu, bởi vậy nàng ấy cũng biết vài người trong tiểu trấn.

"Vậy ngươi cần phải chăm chỉ học tập cùng trấn trưởng nha. Năm đó trấn trưởng chính là thần y của tiểu trấn chúng ta!"

Hạ Cúc và phụ nhân tiểu trấn hàn huyên một lúc, lúc này mới bước qua con đường xi măng bên cạnh, chỉ cần đi thẳng đường này là tới nhà trấn trưởng.

Dọc theo đường đi, Hạ Cúc vừa ngắm phong cảnh trong trẻo đẹp đẽ vừa đón nhận làn gió nhẹ man mát thổi, bước chân không nhanh không chậm, rất là nhàn nhã thích ý.

Bỗng nhiên nàng ấy lại hiểu vì sao lúc mình còn ở Kháo Sơn thôn, lại có nhiều người khen ngợi Ca Lạp trấn như vậy.

Bởi vì nơi này rất khác bên ngoài.

Nàng ấy chưa từng đi qua huyện thành, càng chưa từng tới phủ thành, bởi vậy không rõ ràng rốt cuộc ở huyện thành và phủ thành phồn hoa náo nhiệt tới đâu lắm, nhưng nàng ấy lại biết rõ một điều.

Đó là Ca Lạp trấn thật sự rất đẹp và thoải mái.

"Cộc cộc cộc cộc!" Bỗng nhiên, một chuỗi tiếng vó ngựa truyền đến.

Cùng với tiếng vó ngựa là âm thanh bánh xe đập vào đường vang lên “Lộc cộc lộc cộc”.

Một chiếc xe ngựa đẹp đẽ quý giá chậm rãi ngừng lại ở bên cạnh Hạ Cúc.

Người lái xe ngựa chính là một đại hán có dáng người khôi ngô, khuôn mặt lạnh lùng.

Hạ Cúc thoáng nghi hoặc.

Nhưng không chờ nàng ấy hỏi, mành xe ngựa đã bị xốc lên, lập tức lộ ra một dung nhan cực kỳ xinh đẹp.

Người trước mắt không phải ai khác, đúng là Chu Minh Châu.

"Hạ Cúc, ngươi cũng muốn tới nhà trấn trưởng hả? Vừa lúc ta cũng phải đi, cùng nhau qua đó thôi, lên xe mau!" Chu Minh Châu cười chào hỏi Hạ Cúc.

"Không cần không cần, ta tự đi qua là được rồi!" Hạ Cúc vội xua tay từ chối.

Chu viện trưởng chính là người nàng ấy sùng bái, giờ nhìn thấy thần tượng của mình, trong lòng nàng ấy không khỏi có chút khẩn trương e dè.

"Đừng coi ta như người ngoài thế, nhanh lên xe nào, dù sao cũng thuận đường!" Chu Minh Châu thúc giục nói.

“Vậy cám ơn Chu viện trưởng!" Hạ Cúc cúi đầu xuống, vẫn quyết định lên xe ngựa.

Xe ngựa chậm rãi tiến về phía trước.

So sánh với bề ngoài hoa lệ, bên trong xe ngựa lại có vẻ cực kỳ đơn giản, Chu Minh Châu ngồi yên trên nệm mềm mỉm cười với Hạ Cúc.

"Ngồi đi nào!" Chu Minh Châu đưa tay ra hiệu cho Hạ Cúc ngồi xuống bên cạnh.

Hạ Cúc khẽ dạ, thật cẩn thận ngồi xuống, đệm mềm quá, thật thoải mái.

"Ngươi đang muốn tới nhà học tập y thuật cùng trấn trưởng?" Chu Minh Châu chờ Hạ Cúc ngồi xuống, mới cười hỏi.

"Ừm!" Hạ Cúc gật đầu.

"Đừng rụt rè như vậy, ta cũng không biết ăn thịt người!" Âm thanh của Chu Minh Châu mềm nhẹ, nàng ấy thả ra một câu vui đùa khiến cho tâm trạng khẩn trương của Hạ Cúc hơi thả lỏng một chút.

"Nghe nói vài ngày trước, trong tiểu trấn lan truyền lời đồn đại thương tức phụ có thể khiến tức phụ trở nên xinh đẹp, là phương thuốc xóa bỏ vết bớt mà trấn trưởng cho ngươi ư?" Chu Minh Châu đột nhiên hỏi.

"Chắc là ngươi không tin? Tuy đúng là dung nhan của thê tử có liên quan nhất định với trượng phu nhưng nhiều nhất chỉ khiến cho nữ nhân không dễ dàng già nhanh thôi, chứ không có chuyện mơ màng làm biến mất vết bớt đâu."

Bình Luận (0)
Comment