Đại Boss Tân Thủ Thôn ( Dịch )

Chương 227 - Chương 935 - Bình Thản Là Tốt Rồi (2)

Chương 935 - Bình Thản Là Tốt Rồi (2)
Chương 935 - Bình Thản Là Tốt Rồi (2)

Bộ Phàm thoáng ngây người, lập tức ho nhẹ một tiếng: "Phu nhân, nàng xem, chúng ta đã tạo không khí rồi, nếu không chúng ta..."

"Nghĩ cũng đừng nghĩ nữa?" Đại Ny không đợi Bộ Phàm nói cho hết lời, đã nhẹ giọng cắt ngang.

"Ta còn chưa nói chuyện gì mà!" Bộ Phàm ngơ ngác nói.

"Chàng còn có thể nói chuyện gì nữa?" Đại Ny tức giận nói.

"Vậy nàng nói xem, ta sẽ nói chuyện gì?" Bộ Phàm lộ ra vẻ mặt vô tội nói.

"Chàng không biết đó là chuyện gì ư?" Đại Ny hỏi ngược lại.

"Lỡ như chuyện hai chúng ta nghĩ nó khác nhau thì sao?" Bộ Phàm không thuận theo không buông tha nói.

"Biết rõ còn cố hỏi!" Đại Ny cho hắn một cái nhìn đầy giận dữ.

"Được rồi, ta chỉ nghĩ rằng hôm nay người một nhà đều có mặt, vừa lúc cùng tới tiểu trấn đi dạo một chút. Nàng đã không muốn thì quên đi!" Bộ Phàm lắc đầu thở dài, lộ vẻ ta nhận thua nói.

"Chàng thực sự muốn nói chuyện này?" Đại Ny cười khanh khách nhìn hắn.

"Bằng không phu nhân nghĩ phu quân ta đang muốn nói chuyện gì đây?" Bộ Phàm nở nụ cười đi tới bên cạnh Đại Ny, lộ ra vẻ bảo bảo tò mò đánh giá dung nhan của nàng.

So sánh với vẻ ngây ngô khi còn trẻ, hiện giờ trên người Đại Ny lộ ra một loại vẻ đẹp thành thục.

"Ai nha, ta vốn cho rằng phu quân có cùng suy nghĩ với ta, tuy chuyện này hơi khó nói nhưng giữa phu thê với nhau, cũng chẳng tính là gì, còn đang định đồng ý với chàng nữa, hiện tại xem ra..." Đại Ny chậm rãi lắc đầu, khuôn mặt dịu dàng xinh đẹp tuyệt trần lộ ra vẻ đáng tiếc.

"Từ từ đã, phu nhân, ta cảm thấy dường như chúng ta có chung suy nghĩ đó!" Bộ Phàm lập tức vươn tay, vội vàng lên tiếng nói.

"Vậy được, ta đồng ý, muộn chút nữa người một nhà chúng ta cùng tới tiểu trấn đi dạo!" Đại Ny nói cười thản nhiên.

Bộ Phàm hoá đá...

Hắn muốn nói chuyện này ư?

Sao hắn lại có cảm giác mình mắc mưu rồi?

"Phu nhân, chúng ta còn có thể vui vẻ chơi đùa cùng nhau không?"

Đại Ny nhìn đôi mắt nhỏ của Bộ Phàm tựa như một hài tử đang nén giận, trong lòng cảm thấy rất buồn cười.

"Chàng nha, đã là phụ thân của ba hài tử rồi, vậy mà cả ngày chẳng có chút đứng đắn nào!" Đại Ny bất đắc dĩ nói.

"Như vậy không tốt sao? Ta là một trượng phu vui vẻ đa dạng!" Vẻ mặt Bộ Phàm rất nghiêm túc, trong giọng nói lộ ra chính nghĩa lẫm nhiên.

"Cho chàng một tấc lại muốn lấn thêm một thước hả?" Đại Ny giả vờ tức giận, vươn bàn tay mảnh khảnh nhẹ nhàng nắm lấy dái tai Bộ Phàm.

"Phu nhân, ta biết sai rồi!" Bộ Phàm vội vàng cầu xin tha thứ nói.

Sau khi cười đùa một lúc, Bộ Phàm cũng thu lại nụ cười, một tay ôm vòng eo Đại Ny, nói: “Đại Ny, nàng nói đi, gả cho một người không có tiền đồ như ta, nàng có thấy tủi thân hay không?"

"Sao đột nhiên chàng lại nói như vậy?" Đại Ny rúc vào trong ngực Bộ Phàm, có chút khó hiểu nhìn qua.

"Nàng xem ta là loại người không có chí lớn, không có khát vọng, luôn ở một nơi nhỏ bé, không muốn tiến bộ vươn lên, bình thường lại toàn rúc ở nhà!"

Không biết vì sao trong lòng Bộ Phàm dâng lên một chút bi quan.

"Như vậy không tốt sao? Chẳng lẽ chàng muốn ta gả cho một nam nhân chẳng thèm để ý tới gia đình? Ngày thường kiếm được bao nhiêu thì chi hết bấy nhiêu, có lẽ còn đánh bạc phá sản, tính tình lại không tốt, thích đánh thê tử, chưa bao giờ chạm vào việc lặt vặt trong nhà, mỗi khi có thời gian sẽ ra bên ngoài ăn chơi đàng điếm, tìm kiếm niềm vui, theo đuổi hưởng lạc?"

Khóe miệng Đại Ny cong lên biên độ thật xinh đẹp, lông mi dài mảnh chớp chớp.

"Ta không có những tật xấu như vậy!" Bộ Phàm gãi gãi đầu.

"Cho nên nha, tuy chàng hay rúc ở nhà một chút nhưng rất lo lắng cho gia đình. Dựa theo cách nói của Minh Châu, nên gọi chàng là nam nhân tốt thích ở nhà." Đại Ny cười khẽ lên tiếng.

"Nhưng ta chưa cho nàng được một cuộc sống tương lai hoàn hảo?" Bộ Phàm nói.

"Ừm, hình như cũng đúng, không có nhà lớn để ở, cũng không có thị nữ người ở hầu hạ, còn phải giúp chàng giặt quần áo nấu cơm kiếm tiền!" Bàn tay ngọc của Đại Ny khẽ vuốt sườn mặt, nghĩ một hồi rồi nhẹ giọng nói.

Bộ Phàm ho nhẹ một tiếng.

"Nhưng mà..." Đại Ny cười duyên lên tiếng, khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần bỗng nở rộ ra nụ cười như hoa lan trắng xinh đẹp dịu dàng, nàng tựa đầu dán lên trước ngực Bộ Phàm.

"Nhưng mà…Tuy nhà chúng ta rất nhỏ nhưng người một nhà chúng ta ở vậy là đủ rồi. Tuy nhà chúng ta không có thị nữ người ở hầu hạ nhưng chúng ta lại không lo ăn chẳng lo mặc, hài tử đều bình an khỏe mạnh. Tuy cuộc sống của chúng ta rất bình thản nhưng gia đình chúng ta sống vậy là tạm ổn rồi, có thể hạnh phúc vui vẻ là tốt nhất!"

Bộ Phàm nghe âm thanh dịu dàng như chuông gió của Đại Ny, trong lòng đặc biệt thoải mái, không khỏi dâng lên một loại cảm giác có được thê tử như vậy, trượng phu còn mong điều gì?

"Còn nữa, về sau chàng tuyệt đối không được nói mình không có tiền đồ!" Đại Ny cười nói.

"Vì sao?" Bộ Phàm cười cười.

Hắn cảm thấy chắc chắn Đại Ny là không muốn nghe câu nói trượng phu không tiền đồ ấy, trong lòng lập tức có chút cảm động.

Nhưng lời Đại Ny nói sau đó lại khiến hắn giật mình!

"Chàng không chịu ngẫm lại xem, chàng chính là trấn trưởng của một tiểu trấn giàu có nhất trong Khai Nguyên phủ, còn là viện trưởng một trong tứ đại thư viện Đại Ngụy, chàng còn có phần trong nhà xưởng của tiểu trấn, chờ chút để ta nhìn xem xưởng chia hoa hồng hàng năm là bao nhiêu vạn lượng đây?"

Đại Ny nghiêng đầu như đang suy nghĩ chuyện gì, nhưng ánh mắt mỉm cười của nàng khiến Bộ Phàm có chút ngượng ngùng.

Được rồi, vừa nãy hắn có chút phàm tục.

Bình Luận (0)
Comment