Đại Boss Tân Thủ Thôn ( Dịch )

Chương 231 - Chương 939 - Đại Ny Lo Lắng (1)

Chương 939 - Đại Ny Lo Lắng (1)
Chương 939 - Đại Ny Lo Lắng (1)

Tuy hắn thu Hạ Cúc làm đồ đệ nhưng hắn lại không khiến Hạ Cúc gọi hắn là sư phụ, mà vẫn để Hạ Cúc xưng hô hắn là viện trưởng.

"Minh Châu, sao ngươi lại đi cùng Hạ Cúc tới đây?" Bộ Phàm nhìn về phía Chu Minh Châu nói.

"Trên đường gặp mặt, cùng nhau đến đây!" Chu Minh Châu nhún vai.

"Ngươi biết điều ta hỏi không phải chuyện này?" Bộ Phàm cười nói.

"Trấn trưởng, ngươi đừng nói vô tình như vậy, nói thế nào ta cũng là mẹ nuôi của Tiểu Mãn, Tiểu Hoan Bảo, Tiểu Hỉ Bảo, qua thăm chúng cũng là hợp tình hợp lý mà?" Chu Minh Châu cười nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiểu Hỉ Bảo: "Tiểu Hỉ Bảo, có bằng lòng cho ta đến chơi hay không?"

"Bằng lòng!" Tiểu Hỉ Bảo đáp lại ngay.

Bộ Phàm lắc đầu không nói thêm điều gì.

Đại Ny và Tiểu Ny ở trong phòng nghe thấy động tĩnh bên ngoài, lập tức ra khỏi phòng, ba nàng vui vẻ trò chuyện.

Nhưng khi Bộ Phàm nghe Chu Minh Châu nói muốn lên núi hái nấm, lại dở khóc dở cười.

"Minh Châu, ngươi đã quên bài học năm ngoái rồi ư?"

Sự cố hồi năm ngoái đại khái là như sau: Chu Minh Châu cũng từng lên núi hái nấm về ăn nhưng ai biết đâu, sau khi ăn một bữa nấm kia, nàng ấy lại gặp được tiểu tinh linh .

Nếu không có lão đại Chu gia nhanh chóng qua mời hắn, chỉ sợ năm ngoái Chu Minh Châu đã biến thành tinh linh rồi.

"Năm ngoái là ngoài ý muốn, năm nay khẳng định sẽ không!" Chu Minh Châu ưỡn ngực nói:

"Dám khẳng định như vậy?" Bộ Phàm hoài nghi nói.

"Đương nhiên, lần này ta có pháp bảo!" Vẻ mặt Chu Minh Châu tràn đầy tin tưởng, lập tức bế Tiểu Hỉ Bảo lên: "Đây là pháp bảo của ta!"

Tiểu Hỉ Bảo lộ vẻ mặt ngây thơ mở to mắt nhìn.

Bộ Phàm ngây người một chút, lập tức giận dữ nói: “Ngươi coi khuê nữ của ta là cái gì?”

"Trấn trưởng, ngươi nói như vậy nghĩa là ta đang lợi dụng Tiểu Hỉ Bảo sao? Tiểu Hỉ Bảo là khuê nữ nuôi của ta, ta không coi Tiểu Hỉ Bảo là khuê nữ, còn có thể coi là gì chứ? Có phải hay không hả Tiểu Hỉ Bảo đáng yêu của ta?"

Nói xong, Chu Minh Châu lập tức cuồng nhiệt thơm vào khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiểu Hỉ Bảo đầy cưng chiều, chọc cho Tiểu Hỉ Bảo cười khanh khách liên tục kêu lên “mẹ nuôi đừng”.

"Minh Châu tỷ, đúng là Tiểu Hỉ Bảo có vận khí tốt, nhưng nàng đâu thể nhận biết cây nấm có độc hay không?" Tiểu Ny đứng bên cạnh, không nhịn được lên tiếng nhắc nhở.

“Ngươi cứ yên tâm đi, Tiểu Hỉ Bảo chính là khuê nữ ruột của ông trời, chỉ cần Tiểu Hỉ Bảo đi theo ta lên núi, những cây nấm độc kia đều phải né tránh hết!" Chu Minh Châu phát ngôn đầy hào khí.

Tiểu Ny lại cảm thấy hơn nửa là Chu Minh Châu tùy tiện tìm lý do chỉ vì muốn ăn nấm dại.

Nhưng nàng ấy lại nghĩ đến trong nhà mình còn có một vị thần y.

Dù Minh Châu thực sự ăn phải nấm độc cũng sẽ không có chuyện gì, bởi vậy nàng ấy đành im lặng.

Nhưng Bộ Phàm lại nhướng mày, đưa tay ngắt lời: "Minh Châu, ta muốn sửa lại cho đúng một chút, Tiểu Hỉ Bảo không phải là khuê nữ ruột của ông trời, nhiều nhất chỉ xem như tôn nữ thôi!"

"Trấn trưởng, ngươi đừng cố chấp như vậy có được không? Hai cách xưng hô đó chẳng khác nhau là mấy?" Chu Minh Châu hỏi ngược lại.

"Đây không phải có cố chấp hay không, mà là vấn đề về nguyên tắc!" Bộ Phàm chân thành nói.

Đại Ny nghe đối thoại không đâu vào đâu của hai người kia, lại bật cười lắc đầu, sau đó thân thiện rót cho Hạ Cúc gần đó, vẫn im lặng không nói từ nãy đến giờ một ly trà. Hạ Cúc nói lời cảm tạ một tiếng rồi yên lặng bưng trà lên uống.

Chuyện tiếp theo vẫn diễn biến như vậy, Tiểu Hỉ Bảo đã bị Chu Minh Châu mang lên núi, con cóc cũng đi theo hai người bọn họ.

Cũng may, phía sau núi không có mãnh thú gì.

Vậy nên Bộ Phàm chẳng hề lo lắng, hắn bắt đầu truyền thụ y thuật cho Hạ Cúc trong thư phòng.

Đại Ny và Tiểu Ny ở trong phòng chính vừa thêu thùa may vá vừa nói chuyện phiếm.

Đại Ny không có nhiều sở thích.

Bình thường ngoại trừ tới xưởng làm việc, nàng ấy chỉ ở trong nhà may một chút quần áo thôi.

Ừm, có thể nói thế này.

Trong nhà kể cả quần áo Bộ Phàm lẫn Tiểu Mãn, Tiểu Hoan Bảo, Tiểu Hỉ Bảo, toàn bộ đều do bàn tay khéo léo của Đại Ny làm ra.

Ngay lúc đó, Đại Ny nhíu mày, lấy tay che miệng.

"Đại tỷ, tỷ làm sao vậy?" Tiểu Ny nhìn khuôn mặt Đại Ny không thoải mái, lập tức quan tâm nói.

"Không có việc gì, gần đây dạ dày có chút không thoải mái!" Đại Ny lắc đầu.

"Sao dạ dày đang bình thường lại không thoải mái, có phải tỷ ăn lầm cái gì rồi không? Nên để tỷ phu kiểm tra một chút." Tiểu Ny đột nhiên đứng lên, muốn đi tìm Bộ Phàm.

"Không cần, chút vấn đề nhỏ ấy không cần làm phiền tỷ phu của muội đâu!" Đại Ny giữ chặt Tiểu Ny lại, mở miệng nói.

Vẻ mặt Tiểu Ny đầy khó hiểu.

Nhưng bỗng nhiên nàng ấy nghĩ tới cái gì, lập tức dùng hai tay che miệng, trong mắt đầy mừng rỡ.

"Đại tỷ, tỷ xem, chẳng lẽ là..." Nói tới đây, Tiểu Ny đè âm thanh lại cực nhỏ: "Chẳng lẽ tỷ có rồi?"

Bình Luận (0)
Comment