Đại Ny không thừa nhận cũng không phủ nhận, khiến Tiểu Ny lập tức tỉnh táo tinh thần.
"Đại tỷ, chẳng lẽ tỷ muốn cho tỷ phu một niềm vui bất ngờ? Nhưng hai người đã có ba hài tử rồi, chỉ sợ tỷ phu đã quen với niềm vui đó rồi!" Tiểu Ny cười trêu ghẹo nói.
"Sẽ không, vài năm gần đây tỷ phu của muội vẫn một mực muốn cho Tiểu Hỉ Bảo có thêm đệ đệ muội muội, nhưng ta vẫn không đồng ý. Hiện giờ ta có, chưa biết chàng sẽ vui đến mức nào đâu!"
Đại Ny rất hiểu tính cách của trượng phu nhà mình.
"Nếu tỷ phu thích hài tử như vậy, vì sao đại tỷ không đồng ý? Trong nhà nhiều hài tử rất tốt mà?" Tiểu Ny có chút khó hiểu nói.
"Hơn nữa ta cảm thấy Tiểu Hỉ Bảo cũng rất thích có em. Tỷ không biết đâu Tiểu Hỉ Bảo làm nhiều búp bê vải như vậy, chỉ để tặng muội muội thôi. Hiện giờ tỷ mang thai rồi, chắc chắn Tiểu Hỉ Bảo sẽ rất vui vẻ!"
Đại Ny nghĩ đến tiểu khuê nữ Tiểu Hỉ Bảo, trên mặt lại mỉm cười.
Thật ra Đại Ny vừa cảm thấy mình có thai trong khoảng thời gian gần đây thôi.
Khởi đầu nàng rất mệt mỏi, không muốn ăn, hay nôn ói… Người đã làm nương của ba hài tử như Đại Ny, hiển nhiên đã nhận ra từ những dấu hiệu này rồi.
Bởi nguyên nhân thể chất khiến tỷ lệ đậu thai của nàng và trượng phu rất thấp nhưng đâu phải là không có khả năng.
"Ta cũng biết Tiểu Hỉ Bảo thích đệ đệ muội muội, chỉ là có chút chuyện..." Đại Ny khẽ thở dài một tiếng, nhưng lại không có ý muốn nói tiếp. khiến Tiểu Ny tò mò không chịu nổi.
"Đại tỷ, tỷ đừng thừa nước đục thả câu, rốt cuộc là tỷ có nỗi khổ gì chứ? Nếu tỷ không nói, ta sẽ đi báo cho tỷ phu biết chuyện tỷ có bầu!" Tiểu Ny phụng phịu, ra vẻ uy hiếp nói.
"Được được được, nói cho muội nghe cũng không sao!" Đại Ny bất đắc dĩ nói: "Muội cũng biết tình huống của ba hài tử nhà ta, từ nhỏ Tiểu Mãn đã khác thường, trí tuệ trưởng thành sớm, dường như trong lòng ẩn dấu rất nhiều tâm sự!"
Tiểu Ny gật đầu đồng ý.
Nàng ấy đã chứng kiến quá trình trưởng thành của Tiểu Mãn.
Tiểu Mãn thông minh từ nhỏ, y chang bà cụ non nhưng có đôi khi cũng sẽ lộ ra chút tính cách của hài tử.
"Nhưng chuyện này thì có liên quan gì tới hài tử nhà tỷ?" Tiểu Ny khó hiểu nói.
"Muội cứ chờ ta nói xong đã!" Đại Ny chậm rãi lắc đầu: "Từ nhỏ Tiểu Mãn đã khác thường, mà Tiểu Hoan Bảo và Tiểu Hỉ Bảo cũng không quá giống hài tử khác!"
"Từ nhỏ vận khí của Tiểu Hoan Bảo đã không tốt lắm, không thể vui đùa như những hài tử bình thường, Tiểu Hỉ Bảo lại hoàn toàn tương phản!"
Nghe Đại Ny kể ra, Tiểu Ny mơ hồ ý thức được cái gì.
Quả thật, ba hài tử nhà đại tỷ không hề giống người thường.
Tiểu Mãn còn có thể nói là thông minh từ nhỏ.
Nhưng Tiểu Hoan Bảo và Tiểu Hỉ Bảo lại căn bản không thể giải thích được.
"Đại tỷ, tỷ là lo lắng..." Bỗng nhiên ánh mắt Tiểu Ny dừng trên bụng Đại Ny.
"Ừm! Ba hài tử đều không giống bình thường, ta cũng không biết hài tử thứ tư có khác thường hay không. Tỷ phu của muội cũng rõ điểm này, cho nên tuy hắn thích hài tử nhưng chưa từng cưỡng ép! Thôi quên đi, đã có bầu rồi, cũng thuận theo tự nhiên vậy!" Đại Ny bình tĩnh gật đầu, nhẹ giọng giải thích.
"Đại tỷ, ta cảm thấy hai người lo lắng quá dư thừa. Tỷ và tỷ phu vốn không phải người bình thường, sinh ra tới hài tử dĩ nhiên cũng khác biệt. Ta nghĩ trong tương lai, chắc chắn hài tử trong bụng đại tỷ ngươi sẽ là một đứa thông minh lanh lợi!" Tiểu Ny hì hì cười.
"Ta đã nghe người lớn nói, hài tử có thể nhìn thấy oa oa trong bụng là nam hay là nữ. Hiện giờ Tiểu Hỉ Bảo luôn nói nó là muội muội, ta nghĩ, oa oa trong bụng tỷ hơn nửa là nữ hài rồi!"
"Là nam hay nữ, ta và tỷ phu của muội đều thích!" Đại Ny cúi đầu nhẹ nhàng vuốt ve bụng, trong ánh mắt đong đầy ấm áp, thiện lương, hiền lành.
"Nhưng nói đi cũng phải nói lại, tốt xấu gì tỷ phu cũng là thần y, vậy mà không thể nhìn ra đại tỷ đang mang thai, xem ra y thuật của tỷ phu đã hoang phế lâu lắm rồi!" Tiểu Ny lắc đầu, cảm khái nói.
"Tỷ phu của muội là không dụng tâm quan sát!" Đại Ny cười khẽ giải thích.
"Cũng đúng, có thê tử xinh đẹp như tỷ, ai còn có tâm tư xem xét chứ?" Tiểu Ny ôm cánh tay Đại Ny, cười trêu ghẹo nói.
"Không nói chuyện của ta nữa, nói về muội đi, chừng nào mới chịu gả?" Đại Ny cười sảng khoái.
"Đại tỷ, chúng ta vẫn nên nói chuyện khác đi, ví dụ như đêm nay muốn ăn cái gì?"
Tại ngọn núi phía sau Ca Lạp trấn.
Cây xanh râm mát, hoa dại nở đầy khắp nơi.
"Hai con hổ yêu khiêu vũ, con thỏ nhỏ ngoan ngoãn nhổ cây cải củ, ta với chú vịt nhỏ học đi đường, là món quà đẹp nhất thời thơ ấu ..."
Tiểu Hỉ Bảo mặc quần áo màu đỏ, bàn tay nhỏ kéo chiếc rổ bé, vừa hào hứng vừa ngâm nga một ca khúc không biết tên, tựa như một vị tinh linh hoa đang vui sướng bay múa trong rừng cây.