Bởi vì Chu Minh Châu có một thiên sứ vui vẻ như vậy bên người, khiến khóe miệng nàng ấy cũng không khỏi nở nụ cười rạng rỡ.
"Mẹ nuôi, người xem, ở nơi đó có một cây nấm lớn thật đẹp?" Bỗng nhiên, Tiểu Hỉ Bảo phát hiện ra cái gì, nàng ấy vui sướng chạy lên.
Tiểu Hỉ Bảo nhổ cây nấm cực kỳ diễm lệ xinh đẹp ở bên dưới một gốc cây cao lớn rồi đưa cho Chu Minh Châu xem.
Chu Minh Châu chần chờ một chút.
Nàng ấy cũng biết cây nấm càng sặc sỡ, thì độc tính ẩn chứa bên trong càng đáng sợ.
Thế nhưng vấn đề là Tiểu Hỉ Bảo đã phát hiện ra cây nấm này.
Vậy...
Khẳng định không có việc gì!
"Tiểu Hỉ Bảo thật lợi hại, lập tức phát hiện ra cây nấm lớn như vậy!" Chu Minh Châu cười khen ngợi.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiểu Hỉ Bảo nở nụ cười thật ngọt ngào đáng yêu.
Tiếp sau đó, Chu Minh Châu và Tiểu Hỉ Bảo lại hái thêm rất nhiều cây nấm.
Những cây nấm này vô cùng đa dạng đủ loại đủ kiểu đủ mọi sắc màu.
Nếu là trước kia, dù là người ăn nấm lâu năm như Chu Minh Châu cũng không dám ngắt lấy.
Nhưng hiện giờ…
Nàng ấy hái mà không chút lo lắng nào.
"Mẹ nuôi, nơi đó cũng có một cây nấm lớn!" Tiểu Hỉ Bảo vui sướng chạy tới hái cây nấm.
"Chậm một chút, coi chừng ngã!" Chu Minh Châu thân thiết hô ở phía sau.
"Ào ào!"
Ngay lúc đó, giữa đám cây cối chung quanh nổi lên một cơn gió, khiến lá cây xao động dữ dội.
Tiếp theo, từng bóng dáng quỷ mị nhanh chóng chớp động trên nhánh cây.
Chu Minh Châu cảm thấy có chút không thích hợp.
Chờ đến khi nàng ấy thấy rõ những bóng dáng chung quanh, lại không khỏi hít một hơi thật sâu.
“Con khỉ?"
Giờ phút này, một đám hầu tử đang ngồi trên cành cây vò đầu bứt tai, con ngươi chớp đảo liên hồi, nhìn chằm chằm vào bọn họ.
Chu Minh Châu theo bản năng kéo Tiểu Hỉ Bảo lại bảo vệ ở sau người.
Nàng ấy rất rõ ràng đám hầu tử này không dễ chọc.
Nhất là đàn khỉ hoang kéo bầy đi tới kiểu này.
"Tiểu hầu tử!"
Đột nhiên Tiểu Hỉ Bảo vui vẻ chạy khỏi sau lưng Chu Minh Châu, vui vẻ vẫy vẫy tay với đám hầu tử xung quanh, giống như nhìn thấy người quen vậy.
Chu Minh Châu thấy thế, hơi ngây người một chút.
"Khẹc khẹc!"
Lúc này, một con khỉ có thân hình mạnh mẽ, nhảy khỏi đàn, đi tới trước mặt Tiểu Hỉ Bảo, đưa cho Tiểu Hỉ Bảo một quả đào căng mọng màu hồng phấn.
"Cám ơn tiểu hầu tử!"
Tiểu Hỉ Bảo nhận lấy quả đào, nở nụ cười tươi tắn rực rỡ với tiểu hầu tử nọ.
"Khẹc khẹc!" Tiểu hầu tử này bỗng nhiên quay đầu lại phát ra tiếng kêu với đám hầu tử trên cây.
Những tiểu hầu tử trên cây kia lập tức nhảy xuống dưới.
Chỉ chốc lát sau, trước mặt Tiểu Hỉ Bảo đã xuất hiện một đống hoa quả lớn.
Chu Minh Châu trợn mắt há hốc mồm.
Giờ phút này, nàng ấy hiểu chuyện gì vừa xảy ra rồi.
Rõ ràng là đám hầu tử ấy mang hoa quả tới cho Tiểu Hỉ Bảo.
"Tiểu Hỉ Bảo, ngươi quen đám hầu tử này?" Trong mắt Chu Minh Châu đầy phức tạp nhìn về phía Tiểu Hỉ Bảo.
Khát nước còn có động vật đưa hoa quả cho ăn.
Ngoại trừ khuê nữ ruột của ông trời, còn ai có đãi ngộ này?
"Biết nha, mỗi lần ta lên núi, tiểu hầu tử đều sẽ cho ta hoa quả ăn. Rất ngọt đó, mẹ nuôi, người cũng ăn một quả đi!"
Tiểu Hỉ Bảo đưa quả đào trong tay cho Chu Minh Châu.
Chu Minh Châu cũng không khách khí, tiếp nhận quả đào, lại lấy ra một chiếc khăn tay từ trong tay áo tới xoa xoa rồi cắn một miếng, thật tươi ngon mọng nước.
"Tiểu hầu tử, ta và mẹ nuôi không ăn hết nhiều như vậy. Các ngươi cầm lại chỗ hoa quả này đi thôi!" Tiểu Hỉ Bảo cất giọng non nớt dễ nghe, lanh lảnh nói với đám hầu tử.
Đám tiểu hầu tử liếc nhau, rồi đồng loạt nhìn về phía một con khỉ.
Thoạt nhìn hầu tử này không cường tráng uy vũ, nhưng trong mắt có một tia sắc bén, Chu Minh Châu cảm nhận được hơn nửa hầu tử này chính là thủ lĩnh của đám hầu tử ấy.
"Khẹc khẹc!" Hầu tử có ánh mắt sắc lẻm kêu lên một tiếng bén nhọn, đám tiểu hầu tử nhanh chóng chuyển đống hoa quả kia đi.
"Mẹ nuôi, chúng ta trở về thôi!" Tiểu Hỉ Bảo ngọt ngào cười, nói với Chu Minh Châu.
Chu Minh Châu theo bản năng gật đầu.
"Tiểu hầu tử, chúng ta đi đây!” Tiểu Hỉ Bảo xoay người, còn không quên xua tay nói lời từ biệt với nhóm tiểu hầu tử.
Chu Minh Châu cũng quay đầu lại liếc mắt nhìn đám hầu tử kia một cái.
Ngay lúc vừa rồi, nàng ấy nhớ tới một chuyện.
Đó là trấn trưởng từng nuôi một con hầu tử thực thông minh.
Sau này, tiểu hầu tử kia biến mất.
Trấn trưởng nói nó đã trở về với tự nhiên.
Lấy trình độ thông minh của tiểu hầu tử kia, rất có khả năng nó đã trở thành thủ lĩnh của một đám hầu tử rồi.
Như vậy cũng hiểu được vì sao hầu tử trên núi sẽ đưa hoa quả cho Tiểu Hỉ Bảo.
"Di, đây là cái gì?" Bỗng nhiên, Tiểu Hỉ Bảo đi ở đằng trước, vội ngừng chân lại một chút.
"Tiểu Hỉ Bảo, ngươi phát hiện ra cái gì?" Chu Minh Châu phục hồi lại tinh thần, tò mò bình tĩnh tiến lên.