"Mẹ nuôi, người xem, con gà con này đột nhiên bay đến trên người ta!" Tiểu Hỉ Bảo xoay người, trên tay đang cầm một thứ gì đó, khiến cho Chu Minh Châu có chút dở khóc dở cười.
Con này đâu phải gà con? Dõ ràng là một con chim sẻ nhỏ.
Nhưng mà kỳ quái chính là con chim sẻ nhỏ này lại không sợ hãi Tiểu Hỉ Bảo, ngược lại còn đi tới đi lui trên bàn tay nhỏ bé của Tiểu Hỉ Bảo, tỏ vẻ rất là vui sướng.
"Xem ra con chim sẻ nhỏ này rất thích Tiểu Hỉ Bảo!" Từ xưa, Chu Minh Châu đã biết Tiểu Hỉ Bảo trời sinh đều yêu thích mấy con động vật nhỏ, nàng ấy là một hài tử có trái tim yêu thương, bằng không đâu thể nuôi dưỡng con cóc và rùa đen lớn lâu như vậy?
"Vậy ư?" Tiểu Hỉ Bảo nghiêng đầu, chớp chớp đôi mắt to nhìn chim sẻ nhỏ trên tay.
Chim sẻ nhỏ phát ra một tiếng chích chích trong trẻo với Tiểu Hỉ Bảo.
Bốn mắt nhìn nhau.
Giờ khắc này.
Một hài tử và một con gà con sinh ra tình hữu nghị.
…
"Viện trưởng, ta đi về trước, chờ đến khi ta lĩnh ngộ được những gì người dạy hôm nay, ta lại qua!" Hạ Cúc đứng dậy cáo từ.
"Không ở lại ăn bữa cơm?" Bộ Phàm giữ lại.
"Không được, bà bà đang ở nhà chờ ta trở về ăn cơm!" Hạ Cúc cúi đầu, âm thanh có chút ngượng ngập nói.
"Theo ta thấy, hình như là Tín Đức đang ở nhà chờ ngươi rồi!" Bộ Phàm cười trêu ghẹo.
Gương mặt Hạ Cúc lập tức đỏ đến mức có thể nhỏ ra nước.
Bộ Phàm cũng biết người trẻ tuổi da mặt mỏng, nên không tiếp tục trêu ghẹo Hạ Cúc nữa.
Bộ Phàm chờ cho đến khi Hạ Cúc rời đi, một mình hắn đứng trước cửa lớn, chắp hai tay cảm khái.
"Thanh xuân thật tốt!"
"Phụ thân!" Ngay lúc đó, một âm thanh quen thuộc dễ nghe truyền đến.
Bộ Phàm quay đầu lại nhìn, không khỏi nở nụ cười.
"U, tiểu hồng mạo(*) của nhà chúng ta đã trở lại?"
(*) Cô bé quàng khăn đỏ.
Giờ phút này, Tiểu Hỉ Bảo đang chạy chậm tới gần, Chu Minh Châu đi theo ở phía sau.
Bộ Phàm vươn tay ôm lấy Tiểu Hỉ Bảo: "Sao Tiểu Thanh Oa không quay về cùng hai người?"
"Tiểu Thanh Oa đang rèn luyện ở thác nước sau núi!" Tiểu Hỉ Bảo cười hì hì nói.
Bộ Phàm: "..."
Đúng là một con cóc chăm chỉ.
"Phụ thân, người xem ta phát hiện một con gà con ở trong núi?"
Tiểu Hỉ Bảo vui sướng xốc lớp vải che giỏ trúc lên, bỗng dưng một con vật gì đó có bộ lông màu xám bay ra khỏi đám nấm màu rực rỡ.
"Con gà con?"
Bộ Phàm nhìn con vật vừa nhỏ vừa xấu kia, trong mắt hiện lên sự lạ thường.
Từ trước đến nay, Bộ Phàm vẫn biết Tiểu Hỉ Bảo là một oa oa có phúc khí.
Bởi vậy, mỗi con vật được Tiểu Hỉ Bảo mang về đâu phải thứ bình thường?
Không chỉ nhân tham oa oa, ngay cả con cóc và rùa đen lớn kia đều là hung thú viễn cổ.
Mà ngày hôm nay, nàng ấy lại mang về một con chim.
Vậy là loại chui dưới đất, chạy trên mặt đất, bơi trong nước, bay trên trời đều tụ tập đủ cả.
Cũng không biết lúc này con gà con do Tiểu Hỉ Bảo mang về thuộc giống gì.
Bộ Phàm thi triển Thiên Nhãn Thông, nhìn về phía động vật nhỏ màu xám trong giỏ của Tiểu Hỉ Bảo.
Đầu hắn lập tức hiện lên một hình ảnh.
Trên trời cao, có một con cự thú che hư không lấp mặt trời.
Hình dáng của con cự thú giống cá voi, nhưng nó lại đang phi hành từ từ qua đám mây y hệt một con chim, dưới mặt đất bị che khuất thành một mảnh tối đen trong nháy mắt.
Đây là lần thứ hai Bộ Phàm nhìn thấy con cự thú này.
Bởi vì ở kiếp trước của con cóc, hắn đã từng nhìn thấy một con cự thú giống cá voi.
Cho nên lần này, Bộ Phàm hoặc nhiều hoặc ít cũng đoán ra được thân phận của cự thú ấy.
Đúng vậy.
Chính là thần thú một nồi không hầm xuể kia?
Nhưng mà khiến Bộ Phàm không ngờ nổi, một con động vật nhỏ bé nhường này, lại chính là côn bằng.
Bộ Phàm không nhịn được lại nhìn con côn bằng có ngoại hình chẳng khác gì chim sẻ trong giỏ của Tiểu Hỉ Bảo nhiều hơn hai cái.
Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, rốt cuộc côn bằng này là cá hay là chim đây?
"Phụ thân, ta muốn nuôi gà con ở nhà chúng ta, có được không vậy?" Lúc này, Tiểu Hỉ Bảo chớp chớp đôi mắt to linh động khờ dại nhìn hắn.
"Đương nhiên là có thể!" Bộ Phàm cười đưa tay sờ sờ đầu Tiểu Hỉ Bảo.
Trong lòng có chút ngoài ý muốn.
Không nghĩ tới lần này Tiểu Hỉ Bảo lại không đề nghị chuyện ăn nó.
Dù sao ba lần trước, dù là con cóc hay là rùa đen, nhân tham oa oa, đều trốn không thoát kết quả bị Tiểu Hỉ Bảo hầm lên ăn.
"Phụ thân là tốt nhất!" Tiểu Hỉ Bảo vui vẻ ôm Bộ Phàm.
Sau đó, Bộ Phàm và Tiểu Hỉ Bảo cùng ra hậu viện làm phòng nhỏ cho gà con.
Chu Minh Châu cùng với Đại Ny, Tiểu Ny đang ở trong phòng bếp xử lý đống nấm mới nhổ về.
"Minh Châu tỷ, ăn mấy cây nấm này thực sự không có vấn đề gì chứ? Ta nhìn kiểu gì cũng thấy chúng nó có chút nguy hiểm nha.” Tiểu Ny lộ vẻ mặt chần chờ nói.