Bởi vì những cây nấm hai người nhổ về lần này… màu sắc rực rỡ lắm.
"Không có việc gì, nếu ngươi không tin, đợi lát nữa sau khi nấu chín, ta sẽ là người đầu tiên ăn!" Chu Minh Châu tràn đầy sự tin tưởng nói.
"Ta chỉ sợ, sau khi ngươi ăn mấy cây nấm này, sẽ… nhanh tới mức tỷ phu ta không có cơ hội để cứu ngươi!"
Tiểu Ny nói vậy không hề có chút đùa giỡn nào, nàng ấy đã từng nghe nói có một loại nấm độc, chỉ cần cắn một miếng thôi cũng khiến tính mạng người ta bay vù vù.
Bộ Phàm từ hậu viện đi tới, nghe thấy Tiểu Ny và Chu Minh Châu nói chuyện, hắn nở nụ cười: "Yên tâm đi, cây nấm này không có độc!"
Bộ Phàm đã xem qua những cây nấm mà Tiểu Hỉ Bảo và Chu Minh Châu ngắt về rồi.
Tuy nhìn bên ngoài nhìn nó sặc sỡ thật nhưng lại không phải nấm độc, mà là linh cô trong Tu Chân Giới.
Loại linh cô này có đẳng cấp thấp hơn linh thảo, chỉ có thể luyện chế một chút Luyện Khí đan, Ngưng Khí đan mà thôi.
Không nghĩ tới chúng nó lại bị Chu Minh Châu ngắt về nhiều như vậy.
"Tỷ phu, huynh biết loại nấm này?" Tiểu Ny ngoài ý muốn nói.
Chu Minh Châu rất tò mò nhìn qua.
Bộ Phàm nói chuyện linh cô cho hai người nghe.
Chu Minh Châu nghe xong, hai mắt sáng lên, Bộ Phàm lập tức hiểu ngay Chu Minh Châu đang suy nghĩ cái gì. Hắn nhàn nhạt nói:
"Minh Châu, ta khuyên ngươi đừng hướng mục tiêu về đám linh cô sau núi, thứ nhất ngươi tìm được loại linh cô này vì có Tiểu Hỉ Bảo cùng lên núi, thứ hai dù sau núi có không ít linh cô đủ cho ngươi hái về thì ngươi cảm thấy ngươi có thể bán đi nơi nào đây?"
"Trấn trưởng, ta đâu có ngốc, ta hiểu rõ cái gì gọi là thất phu vô tội, nhưng mang ngọc có tội. Ngươi cứ yên tâm đi, ta chỉ hơi bất ngờ vì sau núi chỗ tiểu trấn chúng ta lại có linh cô sinh trưởng thôi!” Chu Minh Châu khoát tay.
"Ngươi có thể nghĩ như vậy là tốt rồi!"
Thật ra lúc ban đầu, Bộ Phàm cũng có chút ngoài ý muốn vì sau núi lại có nhiều linh cô như vậy.
Nhưng nghĩ đến hiện giờ thiên địa linh khí trong tiểu trấn đã nồng đậm đến mức này, lại trải qua nhiều năm bồi dưỡng như vậy, sinh ra một chút linh thảo cũng không tính là gì.
Sau khi đồ ăn được nấu chín, Tiểu Hỉ Bảo đi gọi Tiểu Mãn và Tiểu Hoan Bảo từ trong phòng ra, thuận tiện cũng vui mừng hớn hở giới thiệu sủng vật mới nuôi cho Tiểu Mãn và Tiểu Hoan Bảo biết.
"Tỷ tỷ, ca ca, các ngươi xem, đây là gà con, người bạn mới của ta!"
Gà con đứng trên vai Tiểu Hỉ Bảo, chớp mắt nhìn Tiểu Mãn và Tiểu Hoan Bảo.
Tiểu Mãn không cảm thấy điều gì, chỉ nghĩ tới chuyện khuya khuya một chút sẽ cho gà con uống linh thủy, khiến cho con chim sẻ nhỏ có dáng dấp hơi xấu này có thể sinh ra linh trí một chút.
Mà Tiểu Hoan Bảo lại theo bản năng nhìn nhìn Bộ Phàm, trong lòng hắn cảm thấy muội muội lại tìm được một người bạn không đơn giản.
"Tiểu Mãn, Tiểu Hoan Bảo, các ngươi nếm thử tay nghề của mẹ nuôi một chút đi!"
Chỉ chốc lát sau, Chu Minh Châu và Tiểu Ny đã bưng thức ăn lên, rất nhanh đủ các loại món ăn được chế biến từ cây nấm đã lên bàn.
Ánh mắt Tiểu Mãn hiện lên vẻ kinh ngạc, bởi vì nàng ấy phát hiện cây nấm trên bàn đều là linh cô.
Nhưng mà sau khi nàng ấy nghe những cây nấm này đều do Tiểu Hỉ Bảo ngắt về, trong lòng đã hiểu rõ.
Ngay cả thiên địa linh thực hiếm thấy như nhân tham oa oa còn bị Tiểu Hỉ Bảo quơ được, đám linh cô ấy, tính là gì.
Dù Chu Minh Châu và Tiểu Ny đều biết những cây nấm này là linh cô trong Tu Tiên giới.
Nhưng thật ra các nàng cũng không có quá nhiều cảm xúc, chỉ đơn thuần cảm thấy hương vị cũng không tệ lắm.
Chẳng qua nếu có tán tu, hoặc là môn phái nhỏ ở trong này, chỉ sợ sẽ không nhịn được nói một câu bại gia tử, linh cô tốt như vậy không lấy để luyện đan, lại dùng nó để nấu nướng.
...
Phía sau núi.
Một bóng dáng gầy yếu như con báo săn, thân hình mạnh mẽ đang xuyên qua rừng rậm.
"Lăng tiểu tử, dưới tàng cây tùng ở mặt Đông có một gốc linh thảo!" Một giọng nói già nua vang lên trong đầu Lăng Hà Biên, thân hình Lăng Hà Biên lập tức thay đổi, chạy như điên về phía cây tùng ở mặt Đông.
"Không tồi, là địa linh thảo!" Lăng lão tổ thấy Lăng Hà Biên xoay người đào gốc địa linh thảo dưới tàng cây tùng kia lên, vừa lòng gật đầu.
"Lão tổ, chúng ta đã hái quá nhiều, tới lúc nên trở về rồi!"
Lăng Hà Biên nhìn nhìn sắc trời, sau đó kéo cái bao trên lưng xuống, mở ra, bên trong cái bao nọ lại có từng gốc hoa thảo với nhiều hình dáng khác nhau.
"Đi đi đi đi, đám linh thảo này cũng đủ cho ngươi luyện chế nước thuốc tu luyện vài ngày rồi!" Lăng lão tổ thuận miệng nói.
Lăng Hà Biên xoay người, nhanh chóng chạy về tiểu trấn.
"Lăng tiểu tử, nơi này quả thật không phải nơi định cư lâu dài, ta khuyên ngươi nên nhanh chóng tìm thời gian rời khỏi nơi này thì hơn!" Lăng lão tổ lại bắt đầu tận tình khuyên bảo thuyết phục Lăng Hà Biên rời đi.