Đại Boss Tân Thủ Thôn ( Dịch )

Chương 240 - Chương 948 - Cơm Ở Trong Nồi

Chương 948 - Cơm Ở Trong Nồi
Chương 948 - Cơm Ở Trong Nồi

Bộ Phàm ở tiêu cục không bao lâu, đã cáo từ rời đi, mà Tống Lại Tử rất muốn tiễn hắn ra bên ngoài tiêu cục.

Hai người đi ngang qua luyện võ trường.

Một đám hán tử để lộ cánh tay tráng kiện đang luyện võ, vừa thấy hắn đi tới, bọn họ lập tức đồng thanh hô lớn: "Trấn trưởng!"

Âm thanh này to rõ, vang tận mây xanh, chỉ sợ cả tiểu trấn cũng có thể nghe thấy.

Bộ Phàm xấu hổ gật đầu.

Dù đã nghe bao nhiêu lần, hắn vẫn cảm thấy không quen nổi.

Nhưng khi hắn nghĩ đến những hán tử trong tiêu cục này, chẳng những là tiêu sư còn là những hộ vệ bảo đảm sự an toàn cho tiểu trấn, trong lòng hắn lại trào dâng niềm cảm kích với bọn họ.

Lăng Hà Biên ngồi yên ở bậc cửa trước cổng lớn tiêu cục, nhìn chằm chằm vào tiểu bạch lư.

Mà tiểu bạch lư lại chẳng thèm đặt Lăng Hà Biên vào mắt, nó đang đứng trước cổng lớn, ve vẩy cái đuôi.

Bỗng nhiên, tiểu bạch lư động đậy, nó quay đầu lại nhìn về phía cổng lớn.

Mà đúng lúc này, Bộ Phàm và Tống Lại Tử đi ra.

Lăng Hà Biên vội vàng đứng dậy, chào hỏi Tống Lại Tử và Bộ Phàm.

Bộ Phàm gật gật đầu với Lăng Hà Biên, sau đó cưỡi lên tiểu bạch lư chậm rãi rời đi.

Tới tận lúc này, sự khẩn trương ở đáy lòng Lăng Hà Biên mới được thả lỏng.

Tuy đáy lòng hắn vẫn luôn cho rằng trấn trưởng là người tốt nhưng hắn cũng lo lắng bởi vì tu vi bại lộ, mà mình bị đuổi khỏi nơi này.

"Tiểu Lăng Tử, có một số việc, ta muốn hỏi ngươi một chút!” Tống Lại Tử đang đứng cạnh bên cũng không biết Lăng Hà Biên đang nghĩ cái gì, chỉ cười vỗ vỗ vai Lăng Hà Biên.

"Tổng tiêu đầu, có chuyện gì mời người cứ nói?" Lăng Hà Biên giật mình một cái, vội vàng hỏi.

"Cũng không tính là chuyện, chỉ là hồi nãy trấn trưởng nói chuyện của ngươi với ta, hắn nói tuổi ngươi không còn nhỏ nữa, nên đến học đường học chút kiến thức. Ngươi thấy thế nào?" Tống Lại Tử hỏi.

"Ta có thể đến học đường đọc sách?" Lăng Hà Biên sửng sốt một chút, trong mắt tràn đầy vẻ khó có thể tin, dù sao trong mắt hắn học đường vẫn luôn là một nơi đầy thần thánh.

"Có cái gì mà không thể? Chỉ cần ngươi muốn lúc nào cũng được!" Tống Lại Tử cười ha ha nói.

"Nhưng mà tổng tiêu đầu, nếu ta đến học đường đọc sách, sẽ không có ai xử lý chuyện tiêu cục!"

Lăng Hà Biên cúi đầu xuống, tiêu cục dạy hắn bản lĩnh, cho hắn một miếng cơm ăn, hiện giờ tiêu cục còn muốn để hắn đi đọc sách, chuyện này khiến trong lòng hắn có chút bối rối không biết nên làm sao.

"Xem ngươi nói kìa, tiêu cục nhiều người như vậy không thiếu một tiểu tử như ngươi đâu. Ngươi cứ chăm chỉ đến học đường đọc sách đi, về sau giật cái giải Trạng nguyên trở về, tiêu cục chúng ta cũng nở mày nở mặt!" Tống Lại Tử sang sảng cười to.

Trạng nguyên ư?

Được!

Trong mắt Lăng Hà Biên hiện lên vẻ kiên định.

Hôm nay Tiểu Hỉ Bảo mang gà con vào trong học đường, có thể nói, nó đã trở thành con vật xinh đẹp nhất trong ngày.

Tuy hình dáng bên ngoài của gà con đen thui, chẳng đẹp chút nào, nhưng ai bảo chủ nhân của nó là Tiểu Hỉ Bảo chứ?

Tiểu Hỉ Bảo là người được cả học đường yêu mến, hiển nhiên động vật nhỏ do nàng ấy mang đến cũng được người ta hoan nghênh.

Hơn nữa gà con cũng không sợ người, chỉ cần có ai đó đi tới, nó sẽ lộ ra biểu cảm cực kỳ đáng yêu, lập tức đã nắm được trái tim của rất nhiều tiểu cô nương trong học đường.

Ngay cả Đường Tiểu Ngọc nhìn thấy gà con trên vai Tiểu Hỉ Bảo cũng nảy ra ý tưởng nuôi một con.

Mà không chỉ một mình Đường Tiểu Ngọc có ý tưởng này.

Trong học đường có rất nhiều tiểu cô nương đã quyết định khi nào được nghỉ học, sẽ ra sau núi bắt gà con, bọn họ còn mời Tiểu Hỉ Bảo cùng nhau đi nữa.

Mà Tiểu Hỉ Bảo vừa nghe có thể ra ngoài chơi, đâu chịu bỏ qua cơ hội này, dĩ nhiên là gật gật đầu đồng ý.

Sau khi tan học, Tiểu Hỉ Bảo và Đường Tiểu Ngọc ngồi lên con cóc cùng nhau về nhà.

Hai tiểu nha đầu trêu đùa với gà con ngay trên lưng con cóc, còn thường xuyên phát ra tiếng cười "khanh khách".

"Tiểu Hỉ Bảo, gà con rất thú vị, ngày mai tỷ cũng đưa gà con đến học đường chơi nhé.”

"Được!"

Tới Đường gia, Đường Tiểu Ngọc có chút không nỡ nói lời từ biệt với Tiểu Hỉ Bảo, rồi đứng nhìn theo con cóc đi xa.

"Tiểu Hỉ Bảo lại đưa muội về nhà?” Lúc này, Đường Thanh Sơn đi từ trong phủ ra.

"Đúng vậy, ai bảo ta và Tiểu Hỉ Bảo chơi rất thân chứ?" Đường Tiểu Ngọc hất cằm, khuôn mặt nhỏ nhắn đầy vẻ kiêu ngạo, sải bước đi vào trong phủ.

Đường Thanh Sơn cười cười.

Hắn còn nhớ thời điểm vừa tới tiểu trấn, dường như muội muội của hắn không hề thích Tiểu Hỉ Bảo, hiện giờ lại thực sự thân nhau.

Bộ Phàm đã chuẩn bị xong món ăn cho bữa tối nay rồi.

Lại nghe "uỳnh" một tiếng, âm thanh vật nặng rơi xuống đất truyền đến, hắn không cần nghĩ cũng biết là ai đã trở về.

Hắn vừa rời khỏi phòng bếp, đã thấy Tiểu Hỉ Bảo vô cùng vui vẻ nhảy xuống từ trên lưng con cóc.

Bình Luận (0)
Comment