Đại Boss Tân Thủ Thôn ( Dịch )

Chương 243 - Chương 951 - Tổng Tài Bá Đạo Tiểu Hỉ Bảo (1)

Chương 951 - Tổng Tài Bá Đạo Tiểu Hỉ Bảo (1)
Chương 951 - Tổng Tài Bá Đạo Tiểu Hỉ Bảo (1)

"Còn cười nữa? Nhanh bưng đồ ăn ra đi!" Đại Ny bất đắc dĩ khiển trách.

"Ta hiểu rồi, nữ nhân!" Tiểu Ny lập tức lộ ra vẻ mặt nghiêm túc.

Nhưng sau đó nàng ấy lại khôi phục dáng vẻ cợt nhả, dùng bả vai đẩy đẩy Đại Ny.

"Nữ nhân, vừa rồi có rung động hay không?"

"Nếu muội còn nói thêm một câu nữa, ngày mai ta sẽ để phụ mẫu tới lôi muội về nhà!" Đại Ny lập tức xụ mặt nói.

"Được rồi được rồi, ta không nói là được chứ gì?" Hiện giờ, điều Tiểu Ny sợ nhất chính là về nhà, bởi vì ngay khi nàng ấy về nhà, phụ mẫu chắc chắn sẽ thúc giục nàng ấy lập gia đình.

"Nhưng mà, đại tỷ ơi, tỷ không tò mò vì sao hôm nay tỷ phu lại lạ thường như vậy ư?" Tiểu Ny rất hứng thú nói.

"Chẳng lẽ muội biết?" Đại Ny nhàn nhạt liếc mắt nhìn nàng ấy một cái.

"Tỷ ơi, tỷ đúng là trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường nha. Tỷ ngẫm lại mà xem từ sau khi tỷ mang thai, có phải thái độ của tỷ với tỷ phu đã lạnh nhạt đi rất nhiều hay không?" Tiểu Ny lập tức bày ra tư thế trinh thám nói: "Cho nên, tỷ phu làm như vậy là vì hấp dẫn sự chú ý của tỷ. Tỷ phu đáng thương của ta vẫn chưa hay biết chuyện gì, cứ nghĩ rằng tỷ đã muốn vứt bỏ huynh ấy rồi!"

Tiểu Ny bỗng nhiên lắc đầu cảm khái, lộ vẻ tiếc hận vì người nào đó nói.

Thật ra Đại Ny vốn là người chung giường, dĩ nhiên đã hiểu tâm tư của trượng phu từ lâu rồi.

Chẳng qua nàng không vạch trần mà thôi.

"Đại tỷ, ta xem nếu không tỷ cứ dứt khoát nói chân tướng cho tỷ phu biết đi? Tránh cho tỷ phu lại làm ra chuyện kỳ quái gì?" Tiểu Ny đề nghị.

"Việc này không vội! Hơn nữa muội không thấy hôm nay tỷ phu muội làm như vậy rất thú vị à?" Đại Ny lắc đầu, khóe môi không khỏi cong lên tạo thành một nụ cười xinh đẹp.

Tiểu Ny ngơ ngác, sửng sốt một chút, bỗng dưng giơ ngón tay cái lên: "Không nhìn ra đại tỷ ngày thường luôn khéo hiểu lòng người còn có một mặt phúc hắc như vậy, bội phục bội phục!"

"Còn nói vô nghĩa làm gì, nhanh bưng đồ ăn sang đi."

Vào đêm.

Đại Ny ngồi ở mép giường trải chăn.

Mà Bộ Phàm từ ngoài phòng đi đến, hít sâu một hơi, trong giây lát, vẻ mặt đã trở nên cực kỳ cao ngạo lạnh lùng, lại có vẻ thâm trầm, tĩnh lặng ngồi ở trước bàn im lặng không nói.

"Ngủ thôi!" Đại Ny quay đầu lại nhìn về phía hắn.

"Ừm!" Bộ Phàm nhẹ nhàng "ừm" một tiếng, thoạt nhìn dáng vẻ vô dục vô cầu, tựa như sẽ chẳng rung động với bất cứ người nào khác vậy.

"Ta ngủ trước đây, sáng mai còn phải tới xưởng!"

Bộ Phàm vẫn nhẹ nhàng "ừm" một tiếng, vẻ mặt Đại Ny bình thản, nằm xuống giường trước, đưa lưng về phía Bộ Phàm, khóe miệng không khỏi cong lên một nụ cười nhàn nhạt.

Bộ Phàm nhìn bóng dáng mảnh khảnh kia muốn tiến lên, nhưng nghĩ đến thiết lập nhân vật đêm nay, hắn lại nhịn xuống.

Chẳng lẽ loại hình lạnh lùng cấm dục không có tác dụng?

Bộ Phàm cảm thấy cũng không phải loại hình lạnh lùng cấm dục vô dụng, mà là hắn quá thiếu cơ hội bày tỏ khí chất.

Xem ra ngày mai cần phải tiếp tục duy trì thiết lập nhân vật này mới được.

Buổi sáng ngày hôm sau.

"Phụ thân, ta đi học đây!" Tiểu Hỉ Bảo ăn xong điểm tâm, lập tức đeo túi sách nhỏ, nói lời từ biệt với Bộ Phàm rồi ngồi lên lưng con cóc tới học đường.

"Tỷ phu, chúng ta cũng tới xưởng đây!"

Đại Ny và Tiểu Ny cũng định ra khỏi nhà. Vẻ mặt Bộ Phàm lạnh lùng chỉ nhẹ nhàng gật đầu, không nói gì cả.

"Hôm nay tỷ phu lại làm sao vậy? Ta còn nhớ lúc bình thường khi chúng ta ra khỏi cửa, tỷ phu đều dặn đi dặn lại, bảo tỷ cẩn thận đừng làm mình quá mệt? Sao hôm nay lại lạnh nhạt như vậy?" Tiểu Ny vừa lên xe bò, lập tức ghé vào bên tai Đại Ny nhẹ giọng hỏi.

"Sao ta biết được?" Đại Ny nhợt nhạt cười.

"Ai nha, phu thê hai người chơi đến nghiện rồi!" Tiểu Ny bất đắc dĩ lắc đầu.

Đường gia.

Đường Tiểu Ngọc đeo túi sách, đứng ở cửa lớn chờ đợi.

Bởi vì bình thường, đúng khoảng thời gian này, Tiểu Hỉ Bảo sẽ tới đón nàng ta cùng đến trường, dù nhà nàng ta cũng chẳng xa học đường là mấy.

Mà Đường lão phu nhân và Liễu thị lại rất thích nhìn cảnh Đường Tiểu Ngọc vui đùa cùng Tiểu Hỉ Bảo.

"Tiểu Hỉ Bảo! Tiểu Thanh Oa!"

Bỗng nhiên, Đường Tiểu Ngọc nhìn thấy một con cóc với hình thể khổng lồ đang nhảy từ phía xa xa tới, nàng ta lập tức vui vẻ vẫy vẫy tay.

"Uỳnh!"

Chỉ chốc lát sau, con cóc đã dừng ở trước mặt Đường Tiểu Ngọc.

Ai biết đâu khi Đường Tiểu Ngọc đang chuẩn bị trực tiếp leo lên như thường lệ thì Tiểu Hỉ Bảo lại nhanh nhẹn trượt xuống từ trên lưng con cóc.

Đường Tiểu Ngọc cho rằng Tiểu Hỉ Bảo có chuyện muốn nói với mình.

Nhưng không đợi nàng ta kịp phản ứng, đã nghe "uỳnh" một tiếng.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiểu Hỉ Bảo hiện lên vẻ lạnh lùng cay nghiệt, còn mang theo vài phần bá đạo, một bàn tay chống lên người con cóc phía sau lưng, làm cho Đường Tiểu Ngọc kề sát vào lưng con cóc.

Bình Luận (0)
Comment