Đại Boss Tân Thủ Thôn ( Dịch )

Chương 244 - Chương 952 - Tổng Tài Bá Đạo Tiểu Hỉ Bảo (2)

Chương 952 - Tổng Tài Bá Đạo Tiểu Hỉ Bảo (2)
Chương 952 - Tổng Tài Bá Đạo Tiểu Hỉ Bảo (2)

"Nữ nhân, nàng đã thành công hấp dẫn sự chú ý của ta rồi!"

Đường Tiểu Ngọc ngơ ngác, ngây ngẩn cả người.

Tiểu Hỉ Bảo.

Nói vậy là có ý gì?

Cái gì mà nàng đã thành công hấp dẫn sự chú ý của ta rồi?

Nhưng ngay khi Đường Tiểu Ngọc ngửi được mùi thơm cơ thể nhàn nhạt cùng với nhiệt độ ấm áp kia truyền đến từ trên người Tiểu Hỉ Bảo, đột nhiên trái tim trong ngực lại đập thình thịch nhảy loạn, khuôn mặt không khỏi trở nên ửng đỏ.

"Tiểu Hỉ Bảo, tỷ làm sao vậy?" Trong lòng Đường Tiểu Ngọc khẩn trương, bàn tay nhỏ bé cũng gắt gao nắm chặt y phục.

"Nữ nhân, đừng tùy tiện khiêu chiến sự kiên nhẫn của ta. Ta hỏi nàng, nàng cảm thấy ta thế nào?" Tiểu Hỉ Bảo cất giọng lạnh lùng cay nghiệt nhưng khuôn mặt nhỏ nhắn cũng lộ ra vẻ chân thành nghiêm túc.

Đường Tiểu Ngọc cảm thấy hôm nay Tiểu Hỉ Bảo quá xa lạ, không có vẻ hoạt bát sáng sủa như trước, ngược lại đã trở nên cực kỳ lạnh lùng bá đạo.

"Ta cảm thấy tỷ..."

"Ta không muốn nghe nàng cảm thấy, ta muốn ta cảm thấy!"

Đường Tiểu Ngọc choáng váng, Tiểu Hỉ Bảo mới hỏi nàng ta nhưng lại không cho nàng ta trả lời, đây là ý gì chứ?

Nhưng đột nhiên "phì" một tiếng, một giọng cười dễ nghe truyền đến.

"Rất thú vị nha. Tiểu Ngọc muội muội, muội cảm thấy vừa rồi ta thế nào? Bắt chước có giống không?" Tiểu Hỉ Bảo cười rất là vui vẻ.

Đường Tiểu Ngọc sửng sốt một chút, theo bản năng hỏi: "Tiểu Hỉ Bảo, vừa rồi tỷ giả vờ ư?"

"Đúng vậy, ta cảm thấy làm như vậy chơi rất vui!" Tiểu Hỉ Bảo cười gật đầu.

"Vừa rồi ta đã bị tỷ hù chết đó? Ta cứ cho rằng tỷ thay đổi người rồi!" Đường Tiểu Ngọc lập tức nhẹ nhàng thở ra một hơi thật dài, nàng ta không ngừng lấy tay khẽ vuốt bộ ngực sữa.

"Muội cũng thấy ta khác biệt ư?" Con mắt trong suốt của Tiểu Hỉ Bảo lóe sáng nói.

"Đúng vậy, ta còn hoài nghi người hồi nãy không phải là tỷ cơ!" Đường Tiểu Ngọc chân thành gật đầu, vừa rồi Tiểu Hỉ Bảo cực kỳ lạnh lùng bá đạo, hơn nữa cách trò chuyện cũng đặc biệt không nói lý lẽ.

"Chúng ta đến học đường đi!"

Tiểu Hỉ Bảo vui vẻ nhảy lên lưng con cóc.

Đường Tiểu Ngọc không rõ nguyên cớ vì sao, cũng leo lên lưng con cóc.

Nhưng nàng ta nghĩ đến hành vi vừa rồi của Tiểu Hỉ Bảo, trái tim trong ngực vẫn không nhịn được đập loạn.

Không biết Tiểu Hỉ Bảo nói những câu không sao hiểu nổi đó là bắt chước từ ai nha?

Chẳng qua lúc hai người tới học đường, Đường Tiểu Ngọc lại phát hiện ra một chuyện.

Đó là hôm nay Tiểu Hỉ Bảo kia cứ hơi một tí lại áp sát đám nữ sinh lên tường, tiếp theo bắt đầu lặp lại những lời cực kỳ bá đạo lại vô lễ hồi nãy.

Ví dụ như cái gì mà ‘nữ nhân, nàng đã thành công hấp dẫn sự chú ý của ta rồi’ lại đến cái gì mà ‘nữ nhân, đừng tùy tiện khiêu chiến sự kiên nhẫn của ta’ cuối cùng sẽ là cái gì mà ‘ta không muốn nghe nàng cảm thấy, ta muốn ta cảm thấy’.

Đường Tiểu Ngọc nhìn thấy những nữ sinh kia cũng lộ ra vẻ mặt ngượng ngùng, bỗng nhiên trong lòng nàng ấy lại sinh ra cảm giác mất mát.

Đương nhiên.

Nếu Bộ Phàm biết Tiểu Hỉ Bảo dùng những lời nói của tổng tài bá đạo kia để chọc ghẹo đám muội tử trong học đường, chỉ sợ hắn sẽ xấu hổ đến mức móc ra hai tòa cao ốc chọc trời mất.

Đúng là cái tốt không học lại đi học cái xấu mà.

Ánh nắng tươi sáng, ngàn dặm không mây.

Bộ Phàm tựa vào xích đu, nhíu mày suy tư, dường như hắn đang nghĩ tới chuyện lớn gì đó.

Tiểu Mãn ở bên cạnh cầm cái chổi, vừa quét rác trong đình viện vừa dùng khóe mắt thường xuyên lén lút nhìn hắn.

Trong lòng nàng ấy đầy nghi hoặc.

Chẳng lẽ tiểu trấn đã xảy ra chuyện gì không giải quyết được?

Nếu không vì sao phụ thân luôn luôn cá mặn của nàng ấy lại để lộ ra khuôn mặt cau có kiểu này?

Nếu không cứ đến hỏi một chút xem sao?

Tiểu Mãn nghĩ một hồi, vẫn lắc đầu.

Bởi vì kể cả khi phụ thân cá mặn này gặp chuyện, người cũng không nói cho nàng ấy nghe đâu.

"Nha đầu kia, ngươi có chuyện gì thì nói đi? Cứ đứng đấy mà nhăn nhó còn ra thể thống gì nữa?"

Bộ Phàm phục hồi lại tinh thần, đột nhiên ánh mắt nhìn về phía Tiểu Mãn bên cạnh, Tiểu Mãn lập tức lộ ra vẻ mặt của kẻ trộm bị tóm gọn.

"Không có!" Tiểu Mãn lập tức phủ nhận, trong lòng thầm buồn bực.

Vừa rồi rõ ràng là phụ thân cá mặn của nàng ấy chẳng hề ngẩng đầu lên, làm sao người lại biết nàng ấy có vấn đề muốn hỏi?

"Nha đầu kia, ngươi quá không thành thật, có phải vừa rồi ngươi đang nghĩ vì sao ta lại biết ngươi có vấn đề muốn hỏi hay không? Có phải hay không nào?" Bộ Phàm cười dài nói.

Tiểu Mãn trợn mắt há hốc mồm.

"Đừng tỏ ra khiếp sợ như vậy, ta là phụ thân của ngươi, người nào làm phụ thân mà không hiểu nữ nhi của mình chứ?" Bộ Phàm cười nói.

"Người cứ khoác lác đi!" Tiểu Mãn vẫn không tin.

Bình Luận (0)
Comment