"Phụ thân, ta thấy nương có chút rung động rồi. Đây là một dấu hiệu tốt!" Chờ Đại Ny và Tiểu Ny rời khỏi, Tiểu Mãn chắp hai tay, đi từ một góc nào đó ra.
"Kế tiếp chính là người đi đón nương lúc nàng tan ca. Như vậy có thể tiến thêm một bước làm sâu sắc cảm tình giữa nương và người, đáng tiếc trong nhà không nuôi con ngựa nào đó cao to một chút, nhưng tiểu bạch lư cũng có thể dùng tạm!" Tiểu Mãn ngắm tiểu bạch lư bên cạnh, trong mắt có chút đáng tiếc nói.
"Đúng là nó không quá thích hợp!"
Bộ Phàm cũng nhìn tiểu bạch lư một cái, hình như cưỡi con ngựa cao to nào đó đi đón người sẽ khí thế hơn một chút
Mà tiểu bạch lư…
Chẳng có liên quan gì với hai từ khí thế kia.
Tiểu bạch lư giật giật hai lỗ tai, trừng mắt nhìn, nó cảm giác mình vừa bị chủ nhân lớn và nhỏ ghét bỏ.
Thời gian rất nhanh đã đi qua.
Thời điểm xưởng xà phòng chuẩn bị tan ca, đám phụ nhân trong xưởng đang thu dọn quét tước, Đại Ny cũng vậy.
Nhưng ngay lúc đó, bỗng nhiên trong xưởng lại ồn ào lên.
Đại Ny còn không rõ chuyện gì đã xảy ra, chỉ thấy vài phụ nhân vội vàng chạy tới.
"Chủ nhân, trấn trưởng đến đây."
Không đợi Đại Ny mở miệng hỏi, một phụ nhân lòng dạ rộng lớn, vẻ ngoài khoan thai đã mở miệng nói: "Chàng ấy tới làm cái gì?"
Đại Ny có chút khó hiểu.
Đại khái vì tuyệt đại đa số người trong xưởng đều là phụ nhân, cho nên trượng phu rất ít đến xưởng để tránh hiềm nghi.
"Trấn trưởng nói, hắn tới đón ngươi về nhà. Chủ nhân, ngươi đừng thu dọn nữa, cứ giao cho chúng ta làm mấy chuyện này đi!"
"Đúng vậy đúng vậy, ngươi mau giao cho chúng ta đi!"
Cứ như vậy, Đại Ny ù ù cạc cạc bị mấy phụ nhân đẩy ra ngoài.
Mà giờ phút này, Tiểu Ny và Chu Minh Châu đã sớm nghe được tin tức, cũng đi tới trước cổng xưởng, nói chuyện cùng Bộ Phàm.
"Sao chàng lại tới đây?" Đại Ny chậm rãi đi ra từ trong đám phụ nhân.
"Đón nàng về nhà!"
Bộ Phàm nho nhã cười, lời này đã khiến một đám phụ nhân trong xưởng tới xem kịch vui, lộ ra di mụ tiếu(*).
(*) Nôm na chỉ người lớn tuổi bật cười khi nhìn đám nam nữ trẻ tuổi thể hiện tình yêu thương.
"Tỷ, tỷ về cùng tỷ phu trước đi, muộn chút nữa ta mới quay về!"
Tiểu Ny nhíu mày, lộ ra vẻ mặt ta hiểu rồi.
"Chúng ta đi về trước vậy!"
Không đợi Đại Ny mở miệng, Bộ Phàm đã tạm biệt trước một tiếng, rồi nắm bàn tay mảnh khảnh của Đại Ny bước đi.
Tiểu bạch lư theo sát bên cạnh bọn họ.
"Cảm tình của trấn trưởng và chủ nhân thật tốt!"
"Quá chuẩn luôn. Nếu người kia nhà ta được một nửa của trấn trưởng thì tốt quá rồi, ta ngủ cũng có thể cười trộm!"
"Cái gì mà một nửa chứ? Được một phần mười, ta đã thấy mỹ mãn rồi!"
Ngay tức khắc, tiếng bàn tán liên tiếp vang lên trong xưởng, không ít phụ nhân đều lộ vẻ mặt hâm mộ, nhìn theo hai bóng dáng kia.
"Tiểu Ny, gần đây có phải tỷ và tỷ phu của ngươi đã xảy ra chuyện gì hay không? Sao ta cứ có cảm giác không khí giữa hai người bọn họ hơi chút lạ thường?" Chu Minh Châu sờ sờ cằm, nhìn về phía Tiểu Ny bên cạnh.
"Không có mà!" Bỗng nhiên ánh mắt Tiểu Ny có chút trốn tránh.
"Xem ra không thể hiện chút bản lĩnh chân chính, ngươi sẽ không nói thật!" Chu Minh Châu cười đầy gian manh rồi vươn ma trảo.
…
Đi dạo trong tiểu trấn, Bộ Phàm và Đại Ny đều không cưỡi tiểu bạch lư, mà chọn từ từ bước tới.
Trên đường gặp được không ít hương thân, những hương thân này vừa thấy hai người, hiển nhiên đã hiểu chuyện gì xảy ra rồi, trong lòng đều tán thưởng cảm tình giữa trấn trưởng và phu nhân thật tốt.
Mãi cho đến khi đi đến cửa tiểu trấn, Bộ Phàm mới cưỡi lên tiểu bạch lư rồi đưa tay kéo Đại Ny lên.
Đại Ny ngồi nghiêng trên lưng tiểu bạch lư, hai tay ôm eo Bộ Phàm.
"Sao hôm nay chàng lại có lòng tốt đến xưởng đón ta?" Gió nhẹ lay động mái tóc, Đại Ny vén hai bên tóc mai nhẹ giọng hỏi.
"Trượng phu đón thê tử là chuyện thiên kinh địa nghĩa!" Bộ Phàm cất giọng đầy tình cảm chân thành nói.
"Sao trước kia không thấy chàng đến đón ta?" Đại Ny cười yếu ớt nói.
"Ta không nghĩ tới, là ta sai rồi." Bộ Phàm ngượng ngùng nói.
"Coi như chàng thành thật!" Đại Ny cười khẽ lên tiếng.
Cứ như vậy, hai người vừa ngắm phong cảnh làm người ta thoải mái trong tiểu trấn vừa tán gẫu.
"Đại Ny, cám ơn nàng đã cho phép ta đi vào cuộc sống của nàng, có lẽ ta không phải lựa chọn tốt nhất trong sinh mệnh của nàng, nhưng ta sẽ cho nàng điều tốt nhất của ta, sẽ làm cho nàng cảm động hạnh phúc!"
Bỗng nhiên Bộ Phàm im lặng một lát rồi cất giọng nặng nề lại mang theo vài phần chân thành nói.
"Không, chàng là lựa chọn tốt nhất trong sinh mệnh của ta!"
Đại Ny tựa đầu kề sát lưng Bộ Phàm, nghe tiếng tim đập hữu lực kia, khóe môi cong lên một nụ cười ngọt ngào, trong lòng thầm nghĩ.