"Đương nhiên là không phải!" Bộ Phàm lắc đầu: "Đại Ny, chúng ta đã thành thân được hơn mười năm rồi? Tuy cuộc sống của chúng ta rất bình thản, không có kích tình gì nhưng theo ta, đời sống như vậy thật ấm áp. Nàng biết không? Ta thật sự rất sợ đến một ngày nào đó, mình sẽ đánh mất sự ấm áp này!"
Bộ Phàm cất giọng trầm thấp, chậm rãi kể ra nguyên nhân vì sao hắn lại có những hành vi kỳ lạ trong khoảng thời gian này đến vậy.
Thật ra thông qua quá trình trao đổi kinh nghiệm gần đây với những hán tử cùng tới đón tức phụ trong tiểu trấn, hắn đã hiểu được rất nhiều.
Tuy dùng thủ đoạn có thể lấy được lòng người nhưng lòng người đạt được do thủ đoạn, có phải thật lòng hay không?
Bộ Phàm cảm thấy, so sánh với chuyện nghẹn một bụng đầy tâm tư xấu và phải dùng thủ đoạn để giữ Đại Ny ở lại, chẳng bằng hắn thành tâm thành ý bày tỏ cùng Đại Ny.
"Cho nên trong khoảng thời gian này chàng làm biết bao chuyện như vậy, là vì sợ ta sẽ rời khỏi gia đình này?" Đại Ny chớp chớp đôi mắt đẹp, nhẹ nhàng cười hỏi.
"Ừm!" Bộ Phàm khẽ ừm một tiếng.
"Vậy những lời chàng nói lúc trước cũng vì giữ ta ở lại ư?" Đại Ny lại hỏi.
"Không đúng không đúng, mỗi một câu ta nói đều là thật tình. Nếu nàng không tin, ta có thể thề với trời..." Bỗng nhiên Bộ Phàm giơ tay lên, đang muốn thề với trời, lại bị Đại Ny vươn ngón tay ngọc mảnh khảnh ra chặn lại miệng.
"Chàng ngốc quá, ta chỉ trêu chàng một chút mà chàng lại tưởng thật ư?" Đại Ny cho hắn một cái nhìn đầy giận dữ.
"Ta chỉ hơi sốt ruột thôi mà!" Bộ Phàm ngượng ngùng cười.
"Thật ra chàng nói cũng đúng, cuộc sống của chúng ta quá bình thản, không có điều gì ngoài dự tính!"
Bộ Phàm nghe Đại Ny nói, trong lòng có chút uể oải, chẳng lẽ Đại Ny thực sự chán ghét cuộc sống bình thản này?
Ngay lúc đó, đột nhiên Đại Ny ôm lấy cánh tay hắn, tựa đầu vào bả vai Bộ Phàm, cười khẽ lên tiếng: "Nhưng cuộc sống vốn là củi gạo dầu muối, vô cùng đơn giản, bình lặng thản nhiên, có lẽ sống như vậy cũng là một loại bình thản mà hạnh phúc!"
Bộ Phàm sửng sốt một chút: "Đại Ny, ý của nàng là nàng sẽ không rời khỏi gia đình này?"
Đại Ny "phì!" một tiếng, che miệng cười khẽ, cười đến xinh đẹp động lòng người, ngón tay ngọc không khỏi cong lại, nhẹ nhàng búng vào trán Bộ Phàm một cái.
"Cũng không biết đầu óc chàng đang nghĩ cái gì? Ta có nói sẽ rời đi ư?"
"Đúng là nàng không nói sẽ rời đi, nhưng..."
"Nhưng cái gì?"
"Chính là lần trước đột nhiên nàng lạnh nhạt với ta!"
Bộ Phàm kể ra thái độ lạnh nhạt lúc trước của Đại Ny.
"Chàng... chàng ngẫm lại xem ngoại trừ một đêm kia thái độ của ta lạnh nhạt với chàng, còn lúc nào ta lạnh nhạt với chàng nữa không?"
Đại Ny nghe xong lại cười rạng rỡ như bông hoa trước gió.
Bộ Phàm cẩn thận suy nghĩ một chút.
Đúng là như vậy.
Một đêm kia, là hắn muốn cùng Đại Ny... nói chuyện phiếm, lại bị Đại Ny lạnh nhạt từ chối.
Nhưng trừ lần đó ra, đúng là thái độ của Đại Ny với hắn không hề lạnh nhạt.
Không đúng, lúc bình thường, khi hắn muốn nói chuyện phiếm cùng Đại Ny, Đại Ny cũng chưa từ chối hắn.
"Chàng muốn biết vì sao một đêm kia ta lại từ chối chàng không?" Bỗng nhiên Đại Ny tiến đến bên tai Bộ Phàm, thổ khí như lan.
Cả người Bộ Phàm giật mình một cái.
Thật ra không phải hắn bị dọa, mà là đột nhiên trong lòng cảm thấy phấn khởi.
Như lửa thiêu đốt, sắt thép rít gào.
"Đương nhiên là ta muốn biết!" Bộ Phàm liên tục gật đầu, thế nhưng ngay lập tức, hắn nghĩ tới cái gì.
"Chẳng lẽ là thân thích đến đây? Nếu thật sự là như vậy, Đại Ny, nàng cũng có thể nói ta nghe một chút, bụng có đau hay không? Có cần uống nhiều nước ấm, nghỉ ngơi nhiều hay không!"
Vẻ mặt Bộ Phàm hơi nôn nóng, trong giọng nói đầy vẻ quan tâm.
"Thân thích?" Đại Ny giật mình một cái, lập tức hiểu được thân thích là cái gì.
"Chẳng lẽ ở trong lòng chàng, chỉ có lúc thân thích của ta đến, ta mới bất chấp lý lẽ ư?” Đại Ny ra vẻ tức giận, nhẹ nhàng nắm lấy vành tai Bộ Phàm, gắt giọng hỏi.
"Không có không có!" Bộ Phàm vội vàng cầu xin tha thứ: "Ý của ta là nếu nàng có chuyện gì cứ nói cho ta nghe, đừng nghẹn ở trong lòng, chúng ta là phu thê, phu thê thì nên hỏi han ân cần, quan tâm chăm sóc lẫn nhau."
"Coi như chàng khéo nói!" Đại Ny buông vành tai Bộ Phàm ra.
"Đại Ny, nghe ý của nàng, vậy không phải thân thích của nàng đến?" Bộ Phàm tò mò hỏi.
"Không phải!" Đại Ny chậm rãi lắc đầu.
"Vậy vì sao đêm đó nàng lại không để ý tới ta?" Bộ Phàm có chút khó hiểu nói.
"Bởi vì...” Bỗng nhiên Đại Ny hạ thấp âm thanh, tiến đến bên tai Bộ Phàm nhẹ giọng nói một câu.
Bộ Phàm nghe vậy, ngây ra như phỗng tại chỗ.
Đại Ny cũng không gấp, cứ yên tĩnh nhìn nét mặt ngốc nghếch của trượng phu.