Đại Boss Tân Thủ Thôn ( Dịch )

Chương 255 - Chương 963 - Ra Ngoài Xem Bệnh (1)

Chương 963 - Ra Ngoài Xem Bệnh (1)
Chương 963 - Ra Ngoài Xem Bệnh (1)

"Đại Ny, ta cảm thấy nàng đang giễu cợt ta!"

"Nào có, trấn trưởng phúc khí đại nhân của ta!"

Một tiếng cười duyên như chuông bạc vang lên, quanh quẩn khắp gian phòng.

Ngày hôm sau, người đi tới chúc mừng vẫn nối liền không dứt, nhưng cũng rất rõ ràng, người hôm nay đã ít hơn hôm qua rất nhiều.

Chờ hai ngày đi qua, cuối cùng cũng vắng bóng những người tới chúc mừng.

Điều này khiến Bộ Phàm thở ra một hơi thật dài.

Đại Ny cũng biết gần đây trượng phu vất vả, nàng đi qua, dịu dàng đấm lưng cho Bộ Phàm, chỉ nháy mắt này, cũng khiến Bộ Phàm sung sướng muốn điên lên.

Hắn thầm nghĩ, tuy ta không được hưởng thụ phúc tề nhân như Tống Tiểu Xuân nhưng ta lại có một phu nhân xinh đẹp, suy nghĩ khéo léo.

Buổi sáng ngày này.

Hạ Cúc đi tới học tập y thuật, bỗng nhiên lại nhìn thấy đôi phu thê nhà sư phụ đang ân ái trong sân.

Một người tựa vào xích đu, một người đứng sau lưng dịu dàng đấm lưng cho trượng phu.

Hai người vừa nói vừa cười vui vẻ.

Khung cảnh đầy ấm áp ngọt ngào, khiến đáy mắt Hạ Cúc dâng lên sự hâm mộ.

Phu thê trấn trưởng đã thành thân nhiều năm như vậy, nhưng vẫn còn ân ái mặn nồng như thế, không biết nàng ấy và trượng phu có thể giống phu thê trấn trưởng hay không?

Nghĩ đến đây, trên mặt Hạ Cúc không khỏi hiện lên sự ngượng ngùng.

"Hạ Cúc đến rồi!" Bỗng nhiên Đại Ny chú ý tới Hạ Cúc, trên mặt lập tức lộ ra nụ cười nhã nhặn.

"Viện trưởng, viện trưởng phu nhân, ta không cố ý quấy rầy hai người đâu, hai người không cần chú ý tới ta!" Hạ Cúc chợt cúi đầu xuống, lộ ra tư thế muốn làm người tàng hình.

Bộ Phàm có chút dở khóc dở cười.

Nha đầu kia biết ăn nói thật nha.

Cái gì mà đừng chú ý tới ta? Có khác nào muốn nói, có lỗi quá, các ngươi cứ tiếp tục, ta chỉ đi ngang qua thôi?

"Nha đầu kia, ngươi nói ngốc nghếch gì đó? Ngươi cứ ngồi trước đi, ta pha cho ngươi chút nước trà!" Đại Ny che miệng cười rồi đứng dậy đi vào phòng bếp.

Hạ Cúc có chút mất tự nhiên, bất an đứng ở một bên.

"Sư nương ngươi bảo ngươi ngồi, ngươi còn đứng làm gì?" Bộ Phàm bất đắc dĩ lắc đầu.

"Vâng, viện trưởng!" Hạ Cúc lập tức thành thật ngồi bên cạnh bàn đá trong sân, dáng vẻ đệ tử ngoan ngoãn.

"Hơn nữa Hạ Cúc này, ngươi học tập y thuật cũng được một khoảng thời gian rồi?" Bộ Phàm cười dò hỏi.

"Viện trưởng, chẳng lẽ người muốn đuổi ta đi? Chẳng lẽ có nơi nào ta làm không tốt?" Đột nhiên Hạ Cúc lộ ra vẻ mặt khẩn trương vô cùng.

"Ngươi nghĩ cái gì đó? Ta đâu có nói đuổi ngươi đi?" Bộ Phàm bất đắc dĩ nói: "Ý của ta là ngươi đã nắm giữ khá nhiều lý luận y thuật, cũng hiểu được không kém rồi, đã tới lúc ngươi đi xem bệnh cho người ta, tiếp xúc với thực tiễn một chút. Dù sao cứ tiếp tục xa rời thực tế thì y thuật sẽ không tăng lên được!"

"Không được đâu, y thuật của ta sao có thể xem bệnh cho người?"

Vốn dĩ Hạ Cúc vừa nghe nói sư phụ không muốn đuổi mình đi, trong lòng đã nhẹ nhàng thở ra, nhưng câu tiếp theo sư phụ lại muốn nàng ấy đi xem bệnh cho người ta, trong lòng lập tức trở nên vừa sợ hãi vừa khẩn trương.

"Ngươi đừng khẩn trương như vậy, nếu y thuật của ngươi không đạt tiêu chuẩn, sao ta có thể cho ngươi đi xem bệnh được?" Bộ Phàm cười an ủi.

"Chỉ là..." Hạ Cúc cúi đầu xuống.

Tuy mấy ngày nay, nàng ấy đều đi theo viện trưởng học tập y thuật, cũng học được rất nhiều tri thức nhưng nàng ấy vẫn không quá tin tưởng chuyện mình có thể xem bệnh chữa bệnh cho người khác.

"Làm sao vậy? Chẳng lẽ ngươi không tin lời nói của ta?" Bộ Phàm nhìn ra sự băn khoăn của Hạ Cúc, cười hỏi ngược lại.

"Không đúng không đúng, đương nhiên là ta tin lời viện trưởng nói, chỉ là người trong tiểu trấn đều rất khỏe mạnh!" Hạ Cúc vội lắc đầu.

Nàng ấy rất rõ ràng, dù là lão nhân trong tiểu trấn cũng có thể ra đồng làm việc, còn chẳng kém hơn người trẻ tuổi chút nào. Những người như vậy, đâu cần ai xem bệnh?

"Đúng là người trong tiểu trấn không cần xem bệnh, nhưng bên ngoài tiểu trấn lại cần!" Bộ Phàm cười nói.

"Viện trưởng, ý của người là muốn ta ra bên ngoài xem bệnh cho người ta?"

Trong lòng Hạ Cúc càng thêm khẩn trương. Nàng ấy vốn cho rằng mình xem bệnh cho người trong tiểu trấn thôi, sau đó dù nàng ấy không được, cũng có viện trưởng ở đây.

"Đúng vậy, Hạ Cúc, có lẽ ngươi sẽ hiểu tình huống bên ngoài hơn cả ta. Có một số người dân sống trên núi, khi bọn họ mắc vài bệnh nhỏ tật con, bình thường đều sẽ cố gắng chịu đựng. Nhưng mà một số bệnh nếu để quá lâu sẽ biến thành bệnh nặng, cho nên những người đó rất cần sự trợ giúp của ngươi!"

Bộ Phàm biết Hạ Cúc là người rất lương thiện, nhưng lại vô cùng tự ti. Loại tự ti này đã khắc sâu vào cốt tủy, khiến cho Hạ Cúc luôn luôn không tự tin, dù nàng ấy làm bất cứ chuyện gì.

Bình Luận (0)
Comment