Lần này hắn định cho Hạ Cúc ra bên ngoài xem bệnh chữa bệnh cho người ta, gặp nhiều người hơn, sẽ trở nên tự tin.
Hạ Cúc lộ vẻ mặt chần chờ.
Nhà mẹ đẻ của Hạ Cúc ở vùng đất tựa vào núi. Trước kia trong thôn từng có một hán tử, lúc xây dựng phòng ở bị xà nhà đập vào chân, chờ đến lúc người trong thôn mời được lang trung từ bên ngoài đến, hán tử kia đang sống khỏe mạnh bình thường đã bị đau đến chết rồi.
"Hạ Cúc, ngươi đừng băn khoăn do dự nữa, sư phụ ngươi đâu có cử ngươi đi xem bệnh cho người khác một mình? Chàng còn bố trí một người đi theo chỉ điểm ngươi!"
Ngay lúc đó, Đại Ny nở nụ cười, bưng khay nước từ đằng sau tới, đặt nó lên mặt bàn đá.
Hạ Cúc ngẩng đầu, lộ vẻ mặt khó hiểu nhìn về phía Bộ Phàm.
"Hơn nữa người này có thể xem như sư tỷ của ngươi, hiện giờ nàng ấy đang xem bệnh cho người ở mấy thôn phụ cận. Trong khoảng thời gian này, ngươi cứ đi theo nàng ấy học hỏi, mở mang kiến thức đi!" Bộ Phàm cười trả lời.
Người hắn nói chính là Lý Thanh Hà.
Đúng vậy, chính là Lý Thanh Hà từng ghét bỏ trượng phu nhà mình không có bản lĩnh, định vứt trượng phu bỏ hài tử, sau này Bộ Phàm đã cho nàng ấy mơ một giấc mộng hoàng lương (chỉ mộng đẹp chóng tàn).
Hiện giờ phu thê nhà người ta đã trở nên cực kỳ ân ái.
Hơn nữa Lý Thanh Hà cũng học được một chút y thuật từ Bộ Phàm.
Lúc này, nàng ấy chẳng những là thần y trong thôn bọn họ, thậm chí mỗi khi có người ở mấy thôn gần đó bị đau đầu nhức óc đều sẽ tìm tới Lý Thanh Hà xem bệnh.
"Viện trưởng, ta sẽ không làm người thất vọng!" Hạ Cúc nghe nói có người đi theo, trong lòng mới nhẹ nhàng thở ra.
Tuy nàng ấy cũng không rõ về người trong miệng Bộ Phàm lắm nhưng người được viện trưởng truyền thụ y thuật, chắc cũng không tệ.
"Ừm, có tin tưởng là tốt, nhưng lúc ngươi xem bệnh cho người ta nhớ dùng khuôn mặt thật, đừng dùng cái gì mà khăn che mặt để che giấu. Ngươi hãy nhớ, mình chính là đệ tử của ta!” Bộ Phàm vỗ bả vai Hạ Cúc, khích lệ nói.
Mặt Hạ Cúc không khỏi đỏ lên.
Vừa rồi nàng ấy đang nghĩ khi ra ngoài xem bệnh cho người ta sẽ mang theo chiếc khăn che mặt, tránh dọa người khác sợ, ai biết đâu viện trưởng lại xem thấu tâm tư kín đáo của nàng ấy rồi.
Lúc sau, Hạ Cúc lại ở nhà Bộ Phàm thêm chốc lát rồi cáo từ rời đi.
Bộ Phàm nhìn theo Hạ Cúc rời đi, khóe miệng cong lên một nụ cười đầy hứng thú.
"Chàng đang suy nghĩ chuyện gì?" Đại Ny ngồi bên cạnh tò mò hỏi.
"Không có gì, ta chỉ đang nghĩ tới một chuyện rất thú vị!"
Bộ Phàm cười nhạt, ở kiếp trước nàng ấy là Ma Môn Nữ Đế họa hại Tu Tiên giới, nhưng ở kiếp này nàng ấy lại là nữ thần y chuyên cứu người nguy kịch, chăm sóc bệnh nhân, có phải nội dung vở kịch này đã đi nhầm đường rồi không?
…
Hạ Cúc về đến nhà, điều đầu tiên là nói cho người nhà trượng phu nghe chuyện nàng ấy sắp sửa ra bên ngoài tiểu trấn xem bệnh cho người ta.
Người của Lý gia nghe nói đây là ý của trấn trưởng, dĩ nhiên cũng không có ý kiến.
Chẳng qua, Lý Tín Đức, trượng phu của Hạ Cúc lại có chút lo lắng cho sự an toàn của thê tử nhà mình: "Vậy lúc nàng đi xem bệnh cho người ta, ta sẽ đi cùng nàng!"
"Không được, phu quân, chàng còn phải lo khoa cử, không thể vì chuyện của ta mà chậm trễ chuyện lớn của chàng, hơn nữa viện trưởng đã để cho một vị sư tỷ dẫn ta rồi, không việc gì đâu?" Trong lòng Hạ Cúc đầy ấm áp nhưng nàng ấy vẫn từ chối ý tốt của trượng phu.
"Sư tỷ? Tức phụ của Tín Đức, chẳng lẽ người ngươi nhắc tới là Lý Thanh Hà?" Lý Hoài Nhân, cha chồng của Hạ Cúc nhíu mày suy nghĩ một lát mới nghi hoặc nói.
"Phụ thân, làm sao người lại biết?" Hạ Cúc ngoài ý muốn nói.
Mọi người Lý gia đưa mắt nhìn nhau, không khỏi nở nụ cười.
"Không chỉ biết thôi đâu, nếu bàn về chuyện này, ngươi và Tín Đức còn phải gọi nàng ấy là cô tỷ (chị gái của cha) đó!" Lý Hoài Nhân cười nói: "Nhưng có Thanh Hà chăm sóc cho ngươi, chúng ta cũng yên tâm rồi!"
Mà giờ phút này, Hạ Cúc đã trợn tròn mắt kinh ngạc.
Hai ngày sau.
Một chiếc xe ngựa đẹp đẽ quý giá chậm rãi ngừng lại bên ngoài sân.
Người lái xe là một đại hán trung niên khôi ngô, khuôn mặt đại hán lạnh lùng, ánh mắt sắc bén, không tự chủ cũng mang tới cho người ta một loại cảm giác áp bách.
"Chậm một chút!" Đại hán trung niên khôi ngô kia rất cẩn thận xốc màn xe lên, cất giọng đầy dịu dàng nói.
Mà đúng lúc này, một phụ nhân xinh đẹp vẫn còn giữ được phong vận, chậm rãi từ trên xe ngựa xuống, mở miệng nói: "Hổ ca, ta có chân có tay, có thể tự mình đi xuống, hơn nữa để trấn trưởng nhìn thấy như vậy cũng không hay!"
"Không cần đâu, ta đã thấy rồi!"
Giờ phút này, Bộ Phàm đang đứng trong sân, mặt không chút thay đổi nhìn đôi phu thê mới sáng sớm ra đã rải cẩu lương này.