Đôi phu thê này không phải người khác, đúng là Lý Thanh Hà và Tống Tử Hổ.
"Trấn trưởng, đây là thổ sản vùng núi chúng ta mang đến cho người!" Khuôn mặt cương nghị của Tống Tử Hổ hiện lên nụ cười ngượng ngùng, hắn vội vàng lấy quà tặng từ trong xe ngựa ra.
"Đến thì đến, còn mang theo thứ gì vậy, mau vào trong phòng ngồi đi!"
Bộ Phàm thầm cảm khái hàng nghìn hàng vạn lần.
Hán tử từng không thèm phản ứng với thê tử này, cuối cùng vẫn bị thê tử công thành đoạt đất.
Hắn mời phu thê Lý Thanh Hà vào trong phòng.
"Trấn trưởng, phu nhân trấn trưởng đâu?" Lý Thanh Hà vừa vào phòng, nhưng không thấy bóng dáng Đại Ny, không khỏi tò mò dò hỏi.
"Nàng nói là trong xưởng xảy ra chút chuyện, nàng phải qua bên kia nhìn xem!" Bộ Phàm đáp lời.
"Trấn trưởng, sao người không khuyên nhủ nàng? Hiện giờ phu nhân trấn trưởng đang mang thai, còn phải vất vả lo chuyện trong xưởng?" Lý Thanh Hà lo lắng nói.
"Nếu khuyên mà có tác dụng, thì hiện giờ nàng đang ở trong nhà rồi." Bộ Phàm bất đắc dĩ nhún nhún vai.
Lúc trước quả thật hắn có khuyên Đại Ny nhưng Đại Ny hơn nữa bọn họ đã sinh ba hài tử, lần này sẽ không xảy ra chuyện gì đâu, mà nếu lỡ xảy ra chuyện, không phải còn có chàng sao?
Nàng đã nói đến nước này, dù Bộ Phàm không muốn cũng chỉ có thể đồng ý thôi.
Sau đó, Bộ Phàm hàn huyên cùng phu thê Lý Thanh Hà một hồi, mãi cho đến khi Hạ Cúc đi tới.
Thời điểm Hạ Cúc nhìn thấy phu thê Lý Thanh Hà, nàng ấy có chút không biết phải làm sao.
Nhất là khi Hạ Cúc biết Lý Thanh Hà chính là vị đường cô cô của mình, nàng ấy lập tức thất thần.
Bởi vì nàng ấy vốn cho rằng Lý Thanh Hà sẽ là một lão phụ nhân.
Ai biết đâu, đối phương lại là phụ nhân xinh đẹp, vẫn còn giữ được phong vận, mỗi cái nhăn mày, mỗi một nụ cười đều mang ý vị, khiến cho nàng ấy khó mà tin nổi người này chính là trưởng bối nhà mình.
Lý Thanh Hà rất hiếu kỳ đánh giá Hạ Cúc.
Mấy ngày trước, nàng ấy có nghe chuyện phu nhân trấn trưởng mang thai, cũng lập tức cùng trượng phu tới đây chúc mừng.
Dù sao, trấn trưởng cũng là sư phụ truyền y thuật cho nàng ấy, trong lòng Lý Thanh Hà rất cảm kích trấn trưởng.
Lúc đó trấn trưởng nói có chuyện muốn nhờ nàng ấy, nàng ấy còn không quá rõ ràng đó là chuyện gì đã nhận lời rồi.
Sau này mới biết trấn trưởng muốn nàng ấy đưa sư muội ra bên ngoài.
"Trấn trưởng, nha đầu kia chính là người mà mấy ngày trước trấn trưởng đã nói muốn ta mang theo ra ngoài cùng xem bệnh cho người ta ư?" Lý Thanh Hà quay đầu lại nhìn về phía Bộ Phàm hỏi.
"Đúng vậy, đúng là nàng ấy. Nàng ấy tên là Hạ Cúc, nói đến cũng thuộc hàng vãn bối của ngươi!" Bộ Phàm gật đầu.
"Ta biết, nàng ấy là tức phụ của Tín Đức!"
Lý Thanh Hà thường xuyên đi đi lại lại, trở về nhà mẹ đẻ bên này, dĩ nhiên cũng nghe nói tới chuyện của Hạ Cúc.
Mà sau khi Hạ Cúc nghe bọn họ nhắc tới mình, nàng ấy lập tức yên lặng cúi đầu.
Dù sao, lúc trước chuyện nàng ấy đến tiểu trấn cũng không vẻ vang gì.
"Hạ Cúc phải không? Ngươi không ngại ta gọi ngươi là Tiểu Cúc chứ?" Vẻ mặt Lý Thanh Hà đầy sự dịu dàng nói.
"Không ngại!" Hạ Cúc vội lắc đầu.
"Trấn trưởng đã nói với ta rồi, y thuật của ngươi còn cao hơn ta nữa, chẳng qua vẫn chưa từng thật sự xem bệnh cho người ta, có đúng không?" Lý Thanh Hà lại cười hỏi.
Có lẽ nguyên nhân là của thể chất Hạ Cúc, cho nên Hạ Cúc học cái gì cũng đặc biệt mau, điều này khiến Bộ Phàm phải nhìn nàng ấy bằng cặp mắt khác xưa, cũng khó trách ở kiếp trước nàng ấy lại trở thành một đời Ma Môn Nữ Đế.
"Là viện trưởng dạy tốt!"
Hạ Cúc vẫn thầm sợ hãi ánh mắt của người khác, dù ánh mắt của người khác là tán thưởng, nhưng nàng ấy vẫn cứ sợ hãi hốt hoảng như trước.
"Đừng khiêm tốn như vậy, ta cũng được học y thuật nên mới biết, không có mấy người được trấn trưởng của chúng ta chính miệng khen ngợi đâu!"
Lý Thanh Hà cũng muốn học y thuật cao siêu, ngặt nỗi tư chất của nàng ấy có hạn, chỉ học được chút da lông từ trấn trưởng mà thôi.
"Như vậy đi, Tiểu Cúc, từ ngày mai bắt đầu, ta sẽ đến tiểu trấn đón ngươi cùng đi xem bệnh chữa bệnh cho những người đồng hương quanh đây, ý ngươi thế nào? Có thời gian không?"
"Có thời gian, có thời gian!" Hạ Cúc vội gật đầu: "Về sau làm phiền đường cô cô chăm sóc!"
"Gọi đường cô cô làm gì chứ? Ở bên ngoài đừng gọi ta là cô cô gì đó, y thuật của chúng ta đều do trấn trưởng dạy, về sau muội cứ gọi ta là sư tỷ đi!" Lý Thanh Hà cười duyên lên tiếng.
Thật ra đâu có nữ tử nào bằng lòng bị người khác nói là già đâu.
Nhất là những nữ nhân thoạt nhìn thực tuổi trẻ, nhưng trên thực tế tuổi đã rất lớn kia.
Chẳng qua Hạ Cúc lại không biết điều này, nàng ấy nghĩ rằng Lý Thanh Hà muốn nàng ấy gọi như vậy chỉ đơn thuần vì y thuật của các nàng đều được truyền thừa từ viện trưởng mà thôi, nên cũng ngoan ngoãn đáp lại: "Được, sư tỷ!"