Lúc sau, Lý Thanh Hà lại cùng Hạ Cúc hàn huyên thêm một lát, sau đó Hạ Cúc đi trở về, định nói cho người nhà trượng phu nghe chuyện ngày mai nàng ấy sẽ đi làm nghề y.
Chờ đến khi Hạ Cúc rời khỏi, Lý Thanh Hà có chút nghi hoặc nhìn về phía Bộ Phàm: "Trấn trưởng, vì sao người không xóa bỏ vết bớt trên mặt cho Hạ Cúc? Chẳng lẽ người dự định để sau này sư muội của ta tự xóa bỏ vết bớt cho mình?"
Nói về vết bớt trên mặt Hạ Cúc, kể cả Lý Thanh Hà cũng có thể dùng châm cứu làm mờ nó đi, mà trấn trưởng vốn là người truyền y thuật cho nàng ấy, muốn xóa bỏ nó lại càng dễ như trở bàn tay.
"Ta cũng có chút ý như vậy!" Bộ Phàm nghĩ một lát, sau đó vẫn quyết định nói: "Chắc các ngươi cũng được nghe về chuyện của Hạ Cúc. Từ nhỏ cũng bởi nguyên nhân là vết bớt ấy mà hài tử này không được người trong nhà coi trọng. Cũng vì đó mà từ nhỏ hài tử này đã vô cùng tự ti. Hiện giờ nếu muốn Hạ Cúc thay đổi chỉ có thể từng bước một khiến cho nàng ấy tự tin lên."
"Thì ra là thế, muốn chữa tâm bệnh cần có tâm dược. Trấn trưởng, người yên tâm đi, ta sẽ chăm sóc thật chu đáo cho Tiểu Cúc!" Hạ Cúc giật mình hiểu ra nói.
"Vậy làm phiền ngươi!"
Bộ Phàm lo xong chuyện của Hạ Cúc, hắn lại khôi phục cuộc sống gia đình nhàn nhã bình thường.
Mỗi ngày đều khích lệ đệ tử cố gắng tu luyện, chơi cờ cùng Ngô Huyền Tử, luận bàn cùng Viêm Ma, mỗi khi thời tiết mát mẻ sẽ đi tản bộ cùng Đại Ny một chút.
Cuộc sống gia đình trôi qua thật thoải mái.
Mà bên kia.
Hạ Cúc đi theo Lý Thanh Hà tới mỗi một thôn xung quanh xem bệnh cho người.
Lúc ban đầu, Hạ Cúc chẳng những khẩn trương, còn cực kỳ không quen ánh mắt của người khác. Nàng ấy luôn không tự chủ được khẽ cúi đầu.
Cũng may có Lý Thanh Hà ở đó.
Lý Thanh Hà gặp người nào cũng giới thiệu Hạ Cúc là sư muội của nàng ấy, y thuật còn cao hơn nàng ấy.
Bởi vì mấy năm nay Lý Thanh Hà đã xem bệnh cho không ít người, thậm chí có khá nhiều chứng bệnh khó trị vẫn là Lý Thanh Hà tự mình chữa khỏi, do vậy thanh danh của Lý Thanh Hà cực kỳ vang đội trong tám thôn mười dặm xung quanh.
Cũng bởi vậy, sau khi rất nhiều thôn dân nghe nói Hạ Cúc là sư muội của Lý Thanh Hà, chẳng một ai hoài nghi, thậm chí ánh mắt bọn họ nhìn về phía Hạ Cúc còn mang theo vẻ sùng kính.
Tiếp sau, Lý Thanh Hà đưa người bệnh cho Hạ Cúc xem, mà nàng ấy lại ở bên cạnh quan sát.
Cũng bởi vì có Lý Thanh Hà ở bên cạnh quan sát, cho nên Hạ Cúc khám bệnh cho người khác cũng không quá mức khẩn trương.
Dần dần khi Hạ Cúc tiếp xúc với nhiều người bệnh hơn, tâm tính của nàng ấy cũng không khỏi xảy ra một chút thay đổi.
Khi Hạ Cúc chứng kiến một đám người bệnh được nàng ấy chữa khỏi, lại được nhìn ánh mắt cùng với nghe những ngôn ngữ đầy cảm kích của bọn họ, đáy lòng Hạ Cúc bỗng tự nhiên sinh ra một chút tự tin.
Buổi sáng ngày hôm ấy, Hạ Cúc và Lý Thanh Hà xem bệnh cho một lão phụ nhân tại Hạ Hà thôn.
Sau khi Hạ Cúc đơn giản kê phương thuốc cho lão phụ nhân nọ, nàng ấy và Lý Thanh Hà lập tức lên xe ngựa trong từng câu cảm ơn, ngàn ân vạn tạ của lão phụ nhân và hài tử nhà bà lão.
Xe ngựa chậm rãi đi về phía trước.
"Sư tỷ, nếu ngay khi vị lão nãi nãi vừa rồi mắc bệnh, bà ấy chịu đi tìm lang trung khám, có lẽ sẽ không nghiêm trọng đến mức này. Hiện giờ ta chỉ có thể dùng dược vật để giảm bớt bệnh trạng mà thôi!"
Trong xe ngựa, Hạ Cúc thảo luận cùng Lý Thanh Hà về bệnh tật của lão phụ nhân hồi nãy.
"Quả thật, ban đầu bệnh này cũng không tính là nghiêm trọng, khá dễ trị liệu. Nhưng muội có nghĩ vì sao dù vị lão nãi nãi kia có bệnh cũng không chịu tìm lang trung xem không?" Lý Thanh Hà hỏi ngược lại.
"Vì sao?" Hạ Cúc khó hiểu, theo nàng ấy suy nghĩ có bệnh thì phải trị liệu chứ?
“Muội ngẫm lại xem, vừa rồi lão nãi nãi kia mắc bệnh ở chỗ nào?" Lý Thanh Hà hỏi.
"Ở..." Hạ Cúc đang nói lại ngừng, hai má lập tức lộ ra vẻ ngượng ngùng.
"Có phải rất khó mở miệng hay không?" Lý Thanh Hà cười khẽ lên tiếng: "Đây cũng là nguyên nhân vì sao vị lão nãi nãi kia không muốn cho lang trung xem, thật ra không chỉ lão nãi nãi ấy, còn có rất nhiều nữ tử giống lão nãi nãi ấy nữa! Bởi vì chứng bệnh ở nơi riêng tư như vậy, đừng nói là cho lang trung nhìn, kể cả trượng phu của bọn họ cũng không biết! Cuối cùng bệnh tình càng ngày càng nghiêm trọng, mãi cho đến khi không có thuốc nào cứu được nữa!"
Lý Thanh Hà thở dài, xốc bức màn bên cạnh lên, hít thở không khí, ngắm nhìn cảnh sắc điền viên bên ngoài.
"Năm đó sau khi ta được học y thuật từ trấn trưởng, bắt đầu xem bệnh cho người ta, xem nhiều nhất chính là loại tật bệnh của phụ nhân này. Sau đó khi danh tiếng lớn, nam nữ già trẻ đều tìm ta xem bệnh!"