Hạ Cúc yên tĩnh nghe Lý Thanh Hà kể lại, trong lòng không khỏi nổi lên gợn sóng.
Không khí trong xe ngựa cũng nặng nề hơn vài phần.
"Không nói những chuyện này nữa. Thế nào, theo ta cùng làm nghề y đã quen chưa?" Đột nhiên Lý Thanh Hà cười nhìn về phía Hạ Cúc.
"Có chút quen rồi!" Hạ Cúc e lệ cúi đầu.
"Muội đó nha, quá mức thẹn thùng rồi. Phải biết rằng, y thuật của muội còn lợi hại hơn ta đó, ta cần phải chẩn đoán vài lần mới có thể xác định được bệnh, mà muội chỉ liếc mắt một cái đã có thể nhìn ra rồi!"
Trải qua trong khoảng thời gian ở chung này, Lý Thanh Hà đã hiểu rõ tính tình của Hạ Cúc, cũng hiểu được vì sao trấn trưởng lại bảo nàng ấy mang theo Hạ Cúc đến khám bệnh tại nhà.
Bởi vì sư muội này quá mức tự ti nhút nhát.
"Sư tỷ, tỷ mới khiêm tốn đó. Rõ ràng có rất nhiều bệnh, ta không thể nhìn ra, mà sư tỷ lại có thể dễ dàng giải quyết!" Hạ Cúc lắc đầu.
"Đó là vì ta đã tích lũy kinh nghiệm hơn mười năm làm nghề y rồi, chỉ sợ không bao lâu nữa, y thuật của muội sẽ vượt qua sư tỷ ta thôi." Lý Thanh Hà bất đắc dĩ cười.
Lúc trước trấn trưởng nói y thuật của Hạ Cúc lợi hại hơn nàng ấy, nàng ấy còn có chút hoài nghi.
Dù sao nói như thế nào nàng ấy cũng hành nghề không ít năm rồi.
Mà Hạ Cúc mới học y cùng trấn trưởng được bao lâu đâu, đã lợi hại hơn nàng ấy rồi?
Nhưng trải qua tình huống thực tế kiểm chứng, đúng là y thuật của Hạ Cúc lợi hại hơn nàng ấy thật.
"Nào có chuyện đó!" Hạ Cúc bị khoa trương, lập tức ngượng ngùng.
…
Bên trong tiêu cục Bất Phàm tại Ca Lạp trấn.
Một đám tiêu sư đông đúc đang cố gắng dặn dò Lăng Hà Biên tới học đường nhất định phải chăm chỉ hiếu học, không được bôi nhọ thanh danh tiêu cục. Lăng Hà Biên chỉ có thể gật đầu xác nhận.
Đúng vậy.
Trải qua sự không ngừng nỗ lực Tống Lại Tử, cuối cùng Lăng Hà Biên cũng được sắp xếp vào học đường đọc sách.
Nhưng Lăng lão tổ trong đầu Lăng Hà Biên vẫn luôn khinh thường bĩu môi: "Có thời gian đi đọc sách này còn không bằng để dành mà tu hành đạo pháp nhiều hơn chút?"
Lăng Hà Biên coi như mắt điếc tai ngơ đối với những lời oán giận của Lăng lão tổ, hắn đi theo Tống Lại Tử rời khỏi tiêu cục, tới học đường.
Chỉ là khi vừa đến học đường, giọng nói của Lăng lão tổ đột nhiên ngưng bặt.
Nhưng Lăng Hà Biên cũng không nghĩ nhiều.
Dù sao, Lăng lão tổ thường xuyên vẫn như vậy, có khi nói liên miên cằn nhằn, có khi lại cực kỳ im lặng.
Tống Lại Tử giao Lăng Hà Biên cho một vị tiên sinh họ Tôn dạy học trong học đường, sau đó khích lệ Lăng Hà Biên một phen, cũng rời khỏi học đường rồi.
Thật ra khi bố trí vị trí phòng học cho Lăng Hà Biên, các tiên sinh dạy học trong học đường đã rất lúng túng.
Lấy số tuổi của Lăng Hà Biên nên đi lớp lớn, nhưng lúc trước Lăng Hà Biên chưa từng được học tập quy củ.
Đúng là Lăng Hà Biên chưa được học tập quy củ, nhưng hắn lại biết rất nhiều chữ, bảo hắn đi lớp sơ cấp là không quá thích hợp.
Cuối cùng, sau khi nghĩ sâu tính kỹ, tiên sinh học đường đã bố trí Lăng Hà Biên vào lớp trung cấp.
"Hôm nay lớp chúng ta có một bạn học mới đến đây!" Tôn tiên sinh đứng trên bục giảng, nhìn đám học trò ngồi bên dưới bục giảng, vẻ mặt nghiêm túc nói.
Đám học trò trong phòng học lập tức đưa mắt nhìn nhau, còn thường xuyên có người châu đầu ghé tai bàn tán.
Dù sao lúc bình thường trong học đường rất ít xuất hiện người đột nhiên chen vào lớp kiểu này.
"Vào đi!"
Lúc này, Lăng Hà Biên đeo một cái túi sách chậm rãi đi vào trong phòng học.
Giờ khắc này, ánh mắt mọi người đều tập trung ở trên người Lăng Hà Biên.
"Hình như ta đã gặp người này rồi!"
"Ta nhớ ra rồi, hình như hắn là người của tiêu cục?"
Ngay tức khắc, rất nhiều học sinh đã nhỏ giọng nghị luận.
Mà giờ phút này, Lăng Hà Biên cũng đang giật mình.
Bởi vì hắn nhìn thấy một bóng dáng rất quen thuộc trong đám học trò kia.
Giờ phút này, cái miệng nhỏ nhắn của bóng dáng kia đang cắn đuôi bút lông, chớp chớp đôi mắt to sáng ngời linh động, tò mò nhìn về phía hắn.
Tiểu Hỉ Bảo!
Trong lòng Lăng Hà Biên run lên.
Hắn không nghĩ tới mình sẽ được học cùng một lớp với Tiểu Hỉ Bảo.
Tôn tiên sinh ho nhẹ một tiếng, trong phòng học chợt lặng ngắt như tờ: "Bạn học mới giới thiệu một chút đi!"
"Chào mọi người, ta tên là Lăng Hà Biên, các người cũng có thể gọi ta là Tiểu Lăng Tử!" Vẻ mặt Lăng Hà Biên đầy khẩn trương, hắn lập tức lễ phép cúi chào một cái.
Một màn này, bỗng nhiên làm đám học trò đều cười thành tiếng.
"Lăng Hà Biên? Tên này thật kỳ quái!"
"Đúng vậy đúng vậy, cách gọi Tiểu Lăng Tử cũng quá buồn cười!"
Tôn tiên sinh nghe tiếng cười của đám đông học trò, sắc mặt trầm xuống: "Chuyện này buồn cười lắm hả? Chẳng lẽ các ngươi cảm thấy lấy tên người khác ra làm trò cười là một chuyện đáng để vui vẻ?"