Tiếng cười trong phòng học đột nhiên ngưng bặt, rất nhiều học trò lập tức cúi đầu xuống.
"Tiên sinh, xin lỗi ạ, đã làm người thất vọng rồi, ta không nên chê cười tên người khác!"
Có một học trò mở miệng nhận lỗi, sẽ có người thứ hai, người thứ ba...
"Các ngươi không nên xin lỗi ta!" Tôn tiên sinh lắc đầu.
"Lăng đồng học xin lỗi nhé!"
Học trò vừa chê cười Lăng Hà Biên hiểu ý của tiên sinh, lập tức nhận lỗi với Lăng Hà Biên.
"Không sao đâu, ta không ngại!" Lăng Hà Biên có chút bối rối xua tay lắc đầu.
Hắn thường xuyên bị người cười nhạo đã thành quen, cho nên hắn không để bụng khi nghe người khác cười nhạo.
Nhưng hắn không nghĩ tới chuyện này lại làm tiên sinh giận dữ.
"Được rồi, tên là phụ mẫu tự mình đặt cho, dù nghe hơi tùy ý một chút, nhưng nó không phải công cụ để tùy ý dùng để trêu chọc người khác!" Tôn tiên sinh chắp hai tay, vẻ mặt vẫn lạnh lùng khắc nghiệt như trước: "Lăng Hà Biên, ngươi cứ ngồi vị trí thứ hai, hàng thứ hai bên phải từ dưới đếm lên!"
Lăng Hà Biên nhìn qua vị trí kia, lại không khỏi ngẩn ngơ.
Vị trí thứ hai, hàng thứ hai bên phải từ dưới đếm lên rõ ràng là đằng sau Tiểu Hỉ Bảo.
Mà giờ phút này, khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiểu Hỉ Bảo đang cười thật ngây thơ, nàng ấy còn vẫy vẫy tay với hắn.
Sau đó, bàn tay nhỏ bé chỉ chỉ vị trí đằng sau mình, dáng vẻ thật đáng yêu, hồn nhiên giống như đang muốn nói, ở nơi này, đúng là nơi này.
…
Vào đêm.
Lăng Hà Biên nằm trên giường, trong tay giơ cao một chú búp bê vải hình con hổ, rồi cứ như vậy mà ngơ ngác nhìn nó, ánh mắt hơi ngu ngốc, còn thường xuyên cười ngây ngô.
"Tiểu tử, nước miếng chảy ra kìa!" Bỗng nhiên, một giọng nói già nua vang lên trong đầu.
Lăng Hà Biên vội vàng lấy tay sờ sờ khóe miệng, khóe miệng vẫn khô ráo, hắn lập tức nhận ra lão tổ đang gạt mình.
"Lão tổ, người làm như vậy có ý gì?" Lăng Hà Biên oán trách nói.
"Ngươi còn không biết xấu hổ hỏi ta như thế? Ta cũng không biết nên nói như thế nào về tiểu tử nữa rồi. Là con búp bê được tiểu cô nương kia tặng sao? Ngươi có biết mình đã nhìn chằm chằm nó vài canh giờ rồi không? Còn vừa ngẩn người vừa cười ngây ngô nữa chứ?" Lăng lão tổ hừ lạnh một tiếng, lên tiếng giáo huấn.
"Không có, lão tổ, người đừng nói lung tung!" Lăng Hà Biên đỏ mặt, vội vàng chống chế.
"Được rồi được rồi, tiểu tử này, có phải ngươi có ý với tiểu cô nương kia không? Vì sao lại không dám thừa nhận? Hơn nữa năm đó khi ta cỡ tuổi ngươi, cũng không biết đã có bao nhiêu hồng nhan tri kỷ rồi!" Lăng lão tổ lấy giọng điệu trưởng bối giáo huấn vãn bối nói.
"Lão tổ, người còn nhỏ như vậy đã hoa tâm cỡ đó rồi?" Lăng Hà Biên lộ vẻ mặt kỳ quái nói.
"Đương nhiên!" Lăng lão tổ không khỏi cảm khái một câu nhưng tới khi phản ứng lại, lão lập tức chửi ầm lên: "Tên tiểu tử ngốc này, ngươi nói ai hoa tâm? Trường hợp của ta gọi là phong lưu, có hiểu không?"
"Không phải cùng một ý nghĩa sao?" Lăng Hà Biên mở miệng than thở .
"Không giống nhau đâu? Hoa tâm là nói..." Lăng lão tổ vừa định giải thích, nhưng khi lão tưởng tượng một chút mới thấy, đúng là hoa tâm và phong lưu chẳng khác gì nhau hết, chỉ là phong lưu dễ nghe hơn một xíu mà thôi.
"Quên đi quên đi, không chấp nhặt với tiểu thí hài ngươi nữa,. Lão tổ hỏi ngươi, ngươi thực sự yêu thích tiểu cô nương kia?" Đột nhiên giọng điệu của Lăng lão tổ trở nên cực kỳ đứng đắn nghiêm túc.
"Lão tổ, sao đột nhiên người lại hỏi chuyện này?" Lăng Hà Biên bị hỏi đến chuyện yêu thích, khuôn mặt lại đỏ lên, bàn tay bắt lấy cái đầu hổ của con búp bê nọ cũng có chút khẩn trương.
"Làm sao vậy? Chẳng lẽ ngươi không dám thừa nhận một chuyện nhỏ như thế?" Trong giọng nói của Lăng lão tổ mang theo vài phần trào phúng: "Tiểu tử, không phải lão tổ nói ngươi nhưng lấy tu vi hiện giờ của ngươi, chỉ sợ còn không xứng với một sợi tóc trên đầu người ta!"
Lăng Hà Biên yên lặng gục đầu xuống, dĩ nhiên là hắn có biết chuyện này.
"Nhưng mà… lão tổ có đề nghị rất hay!" Đột nhiên Lăng lão tổ chuyển đề tài, cười nói: "Chỉ cần ngươi rời khỏi tiểu trấn này, ra bên ngoài xông xáo, bên ngoài kia có nhiều vô số kể cơ duyên kỳ ngộ đó! Đợi đến một ngày ngươi ngạo thị Tu Tiên giới, lại một lần nữa trở về. Đến lúc đó dù bản lĩnh của phụ thân của tiểu cô nương kia mạnh đến đâu, ngươi chỉ cần ra lệnh một tiếng, mười vạn cường giả trong Tu Tiên giới sẽ chạy đến, cái gì mà tu sĩ Hợp Thể, lão tổ Đại Thừa, lão quái Độ Kiếp đều quỳ gối trước mặt ngươi. Chà chà… khung cảnh kia hoành tráng tới cỡ nào chứ? Đừng nói là phụ thân của tiểu cô nương kia, chắc chắn tiểu cô nương kia cũng bị ngươi mê hoặc!"
Giọng nói của Lăng lão tổ mang theo vài phần hấp dẫn.
"Lão tổ, người đang kể Bình thư(*) sao?" Lăng Hà Biên im lặng một lát rồi nhẹ giọng nói.
(*) Một loại hình nghệ thuật biểu diễn ‘kể chuyện, giải thích’ theo phong cách truyền miệng của Trung Quốc cổ đại.