"Ta kể Bình thư gì chứ? Ta đang chỉ cách cho ngươi đó, có hiểu không? Chẳng lẽ ngươi không muốn có được tiểu cô nương kia?" Lăng lão tổ chất vấn.
"Lão tổ, mặc kệ người nói cái gì, ta cũng không rời khỏi nơi này đâu!" Lăng Hà Biên lắc đầu nói
"Tiểu tử này, sao ngươi vẫn không thông suốt chứ? Ở nơi này đâu có tốt lành gì? Nơi nơi đều ẩn giấu nguy hiểm, còn khắp chốn đầy sự lạ thường. Ngay cả học đường kia cũng..." Đột nhiên Lăng lão tổ đang nói lại ngừng.
"Học đường làm sao mà lạ thường?" Lăng Hà Biên nghi hoặc nói.
"Quên đi quên đi, không nói chuyện này nữa!"
Nói xong, âm thanh của Lăng lão tổ đột nhiên ngưng bặt, dù Lăng Hà Biên có truy vấn thế nào, Lăng lão tổ cũng không hề đáp lại.
Điều này khiến trong lòng Lăng Hà Biên càng thêm khó hiểu.
Vì sao lão tổ hơn nữa học đường có điểm lạ thường?
…
Trong hoàng cung thuộc kinh thành Đại Ngụy vương triều.
Tào Tiểu Lệ với vẻ mặt nghiêm túc đang lật xem bộ sách ố vàng trong tay, cũng không biết đã qua bao lâu hắn mới đặt bộ sách trở lại án thư.
"Chẳng lẽ ta thật sự không thích hợp để tu luyện vô thượng đạo pháp trong cuốn sách cổ này?" Đột nhiên vẻ mặt Tào Tiểu Lệ trở nên vô cùng uể oải.
Dù ngày đêm hắn vẫn luôn nghiên cứu bản sách cổ vô thượng từ thời Thái Tổ truyền xuống này, nhưng chỉ có thể miễn cưỡng nhận biết một chút ký tự bên trên.
Có điều… làm vậy có tác dụng gì đâu?
Không thể cảm ngộ ra Đế Hoàng Đạo, hắn vẫn mãi mãi là người thừa kế của một vương triều mà thôi.
"Không được, ta không thể dễ dàng từ bỏ như vậy!"
Đột nhiên trong đầu Tào Tiểu Lệ hiện lên một bóng dáng, bóng dáng kia có một khuôn mặt nhỏ nhắn ngây thơ hồn nhiên, lúc cười rộ lên lại vô cùng ngọt ngào.
"Ta nhất định sẽ lĩnh ngộ được Đế Hoàng Đạo!"
Vẻ uể oải trong mắt hắn lập tức biến mất, thay vào đó là sự kiên nghị.
Mà giờ phút này, ở bên ngoài thư phòng đang có hai bóng dáng nhìn chăm chú vào tình huống bên trong.
Một bóng dáng trong đó than nhẹ một tiếng: "Hơn nữa năm đó ta chỉ kiên trì được mấy tháng đã từ bỏ, không nghĩ tới Lệ Nhi nghiên cứu lâu như vậy vẫn không chịu từ bỏ?"
Vĩnh Văn Đế quay đầu nhìn về phía lão thái giám có thân hình gầy gò bên cạnh: "Đại Bàn, ngươi nói xem vì sao hài tử này có thể kiên trì lâu như vậy?"
"Ta nghĩ là Thái tôn điện hạ có nghị lực khác hẳn người thường!" Lão thái giám cung kính nhẹ giọng nói.
"Có lẽ là vậy!" Vĩnh Văn Đế lắc đầu, xoay người chậm rãi rời đi.
Lão thái giám theo sát đằng sau.
Đột nhiên, Vĩnh Văn Đế ngừng chân lại một chút.
Ngay sau đó một âm thanh truyền ra: "Đại Bàn, nếu không ta cứ để cho Lệ Nhi quản lý quốc gia còn chúng ta tới tiểu trấn kia nhìn xem. Ta rất tò mò, cuối cùng thì tiểu cô nương kia có dáng vẻ ra làm sao lại có thể mê hoặc tôn nhi của ta tới mức không màng cơm nước như vậy?"
"Bệ hạ, làm như vậy không được đâu!"
...
Ở trong Hắc hải, bên ngoài Thiên Nam lục địa có một hòn đảo mịt mù tăm tối.
Trên hòn đảo nọ có một tòa cung điện vàng son lộng lẫy.
Giờ phút này, một giọng nói già nua đang ngân nga quanh quẩn khắp cung điện.
"Không thể nào! Hỗn Độn Chung không thể phạm sai lầm, Thần Tử của Vạn Cổ Đệ Nhất tông ta tất phải ở một vị trí nào đó trong Thiên Nam lục địa! Hiện giờ chỉ sợ Thần Tử đã bắt đầu bi bô tập nói, tập tễnh học bước rồi!"
Đám đệ tử Vạn Cổ Đệ Nhất tông nghe giọng nói già nua này đều cúi đầu xuống, không dám phát ra tiếng.
"Quên đi, vẫn nên để bổn tọa ra tay vậy!"
Tiếng nói vừa dứt, một luồng bạch mang từ một đỉnh núi cao trên hòn đảo nọ bắn nhanh mà đi, tốc độ cực nhanh, như sao băng xẹt qua, rất nhanh đã biến mất ở phía chân trời.
"Sư tôn, chúng ta có nhiều người như vậy vẫn chưa tìm được Thần Tử, giờ lão tổ chỉ có một mình. Người nói xem, lão tổ có thể tìm được Thần Tử hay không?" Lúc này, một nữ tử xinh đẹp tò mò nhìn về phía nữ tử lạnh lùng bên cạnh, dò hỏi.
"Ta nghĩ hẳn là lão tổ có cách tìm kiếm vị trí của Thần Tử!" Nữ tử lạnh lùng trầm ngâm một lát rồi nhẹ giọng trả lời.
"Nếu lão tổ có cách tìm kiếm Thần Tử, vì sao lúc trước không lấy ra?" Nữ tử xinh đẹp kia không khỏi oán giận nói.
Dù sao, có thể lập tức xác nhận vị trí Thần Tử, còn phải xuất động đám đồng môn có tu vi cao bên trong tông môn đi tìm làm gì?
"Ngươi lắm miệng!" Nữ tử lạnh lùng vươn ngón tay ngọc nhẹ nhàng chọc một cái lên đầu nữ tử xinh đẹp.
"Lúc trước lão tổ không lấy ra, có nghĩa phương pháp này không dễ dàng sử dụng như vậy! Hoặc là nói sử dụng loại phương pháp này có hạn chế nào đó!"
Nữ tử xinh đẹp giật mình hiểu ra.
"Vậy không phải nói chẳng bao lâu nữa, Thần Tử sẽ được lão tổ mang về đây ư? Ta còn nhớ vừa rồi lão tổ nói Thần Tử đã tới giai đoạn bi bô tập nói, không biết đạo trưởng có đáng yêu hay không?"