Thời gian vội vàng, trong nháy mắt đã qua hai tháng.
Theo thời gian dần dần trôi qua, bụng Đại Ny cũng dần dần to lên, còn cõi lòng Bộ Phàm lại dâng lên một thứ cảm giác tự hào.
Bởi vì hắn rất rõ ràng, chỉ qua mấy tháng nữa thôi hài tử này sẽ được sinh ra.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại.
Nếu hài tử trong bụng Đại Ny thực sự là một tiểu muội muội như Tiểu Hỉ Bảo đã nói, vậy nhà hắn có phải hơi âm thịnh dương suy một chút hay không?
Thật ra Bộ Phàm cũng chẳng quan trọng vấn đề là nam hay nữ, hắn cảm thấy chỉ cần là hài tử của mình hắn đều vui sướng.
Nếu cứng rắn bắt hắn phải chọn lựa, hắn sẽ nghiêng về trường hợp sau hơn.
Bộ Phàm cực kỳ đồng tình với một câu nói:
Người phụ thân yêu thương nữ nhi của mình bao nhiêu thì khi nữ nhi lập gia đình, hắn sẽ đau lòng bấy nhiêu.
Tuy Tiểu Mãn và Tiểu Hỉ Bảo còn chưa tới tuổi lập gia đình nhưng mỗi khi nghĩ đến hai khuê nữ, không đúng, là ba khuê nữ phải lập gia đình, Bộ Phàm đều sẽ yên lặng chếch bốn mươi lăm độ nhìn lên không trung, than thở.
Đúng vậy.
Giờ phút này, Bộ Phàm đang đứng trong sân, nhìn lên không trung, trong lòng cực kỳ khó chịu.
Nói thế nào đây? Chính là cải trắng đã từng thuộc về mình lại phải cung cấp cho nhà người khác... ^(* ̄(oo) ̄)^ Cuối cùng hắn cũng hiểu được cảm nhận của nhạc phụ khi gả nữ nhi rồi.
Nếu không hắn cứ định ra chút điều kiện nào đó đi.
Ví dụ như, người muốn cưới khuê nữ của hắn, phải đánh bại hắn trước.
Dù sao ngay cả hắn cũng không đánh lại, thì hắn làm sao có thể yên tâm giao khuê nữ cho người ta?
Tiểu Mãn cầm cái chổi đứng bên cạnh, khuôn mặt trắng nõn đầy vẻ hoài nghi nhìn lão phụ thân cá mặn đang tựa vào xích đu một cái, liên tục thở dài thườn thượt.
Trong lòng nghi hoặc, hôm nay lão phụ thân cá mặn này lại làm sao vậy?
Mấy ngày hôm trước, người còn vui sướng như điên, nói đang nghĩ tên cho hài tử tương lai.
Mà hôm nay, bỗng nhiên lại lộ ra vẻ mặt cau có, giống như đã gặp phải chuyện gì khiến người ta bực bội rồi?
Chẳng lẽ lão phụ thân cá mặn vừa thăng cấp?
Bộ Phàm không khỏi đưa mắt chăm chú nhìn Tiểu Mãn.
Nói dựa theo phong tục của niên đại này, Tiểu Mãn cũng đến độ tuổi cần bàn đến chuyện hôn nhân rồi?
"Tiểu Mãn, đi tới đây nào, ta có chuyện muốn hỏi ngươi một chút?" Đột nhiên Bộ Phàm suy nghĩ cái gì đó, lập tức nở nụ cười thân thiết, vẫy vẫy tay một cái, giống hệt một tên thúc thúc kỳ quái đang dụ dỗ tiểu muội muội.
"Có chuyện gì cứ nói thẳng, ta nghe thấy!" Tiểu Mãn không thèm di chuyển.
Nói đùa, người bảo nàng ấy đi qua, nàng ấy lập tức đi qua à, làm như thế mất mặt lắm!
"Được rồi, Tiểu Mãn, ta hỏi ngươi một chuyện, ngươi cảm thấy dạng nam tử nào sẽ phù hợp với khẩu vị của ngươi?" Bộ Phàm giả vờ không nghe thấy tiếng lòng kiêu ngạo ngang bướng của Tiểu Mãn, hắn lập tức cười nói với đại khuê nữ nhà mình.
"Sao ngươi lại hỏi cái này?" Tiểu Mãn lộ ra vẻ mặt kỳ quái nói.
"Ta chỉ hỏi chút xem sao thôi. Ngươi cảm thấy loại người giống đại sư huynh của ngươi thì sao?" Bộ Phàm không trả lời, lại hỏi tiếp.
"Đại sư huynh không tồi nha, dáng dấp đẹp này, đối xử thân thiết với mọi người nữa?"Tiểu Mãn nghĩ một lát rồi thành thật trả lời.
Thật ra nàng ấy còn một câu chưa nói, đó là trong tương lai, đại sư huynh sẽ rất mạnh.
"Vậy nếu cho ngươi làm đạo lữ của đại sư huynh ngươi, ngươi cảm thấy thế nào?" Hai mắt Bộ Phàm sáng lên.
"Vì sao lại cho ta làm đạo lữ của đại sư huynh?" Tiểu Mãn giật mình một cái, vẻ mặt đầy nghi hoặc.
Kiếp trước đại sư huynh là Luyện Khí kỳ mạnh nhất Tu Tiên giới nhưng vẫn luôn độc thân, chắc chắn kiếp này cũng không kém nhiều lắm đâu.
Dựa theo cách nói của mẹ nuôi, đây là chú định cô đơn cả đời.
Bộ Phàm nhìn vẻ mặt mơ hồ của Tiểu Mãn, trong lòng buồn bực, hắn đã nói rõ ràng như vậy mà nha đầu kia còn không hiểu?
Hơn nữa nha đầu kia còn không biết xấu hổ nói người khác là chú định cô đơn cả đời.
"Tiểu Mãn!" Bộ Phàm thở dài, đi tới trước mặt Tiểu Mãn, vỗ vỗ bả vai nàng ấy, cứ tưởng rằng chỉ số thông minh của nha đầu này không cao, hóa ra cả chỉ số cảm xúc cũng không ổn.
"Làm sao vậy?"
Tiểu Mãn nhìn lão phụ thân cá mặn trước mặt lộ ra vẻ thần bí, trong lòng càng thêm khó hiểu. Nàng ấy cảm thấy hôm nay lão phụ thân cá mặn hơi là lạ.
"Không có gì, ta chỉ cảm khái thôi!" Bộ Phàm lắc đầu.
Xem ra nha đầu kia đã sống một kiếp uổng phí rồi.
Hơn nữa năm đó hắn đã sớm lừa gạt được nương của nàng ấy rồi, vì sao nha đầu kia lại không được di truyền bộ gen tốt đẹp của hắn?
Nhưng mà sắt thép như vậy, về sau hắn cũng không cần lo lắng cái gì.
"Phụ thân, chúng ta đã trở lại!" Ngay lúc đó, một chiếc xe bò ngừng lại bên ngoài sân.