Tiểu Hỉ Bảo vui vẻ nhảy từ trong xe xuống, mừng rỡ phấn chấn vọt vào trong sân, phía sau là một chú chim sẻ nhỏ vỗ cánh bay theo.
"U, nữ nhi ngoan ngoãn của ta đã về nhà?" Bộ Phàm dùng một tay bế Tiểu Hỉ Bảo vừa vọt tới lên, dịu dàng hỏi: "Hôm nay tới nhà ngoại công ngoại bà có nghe lời hay không?"
"Nghe lời, nhưng tiểu di không nghe lời, còn chọc cho ngoại công ngoại bà tức giận!" Tiểu Hỉ Bảo cất tiếng dễ thương đáp lại.
Bộ Phàm không cần hỏi cũng biết vì sao nhạc phụ nhạc mẫu của hắn lại tức giận rồi.
Bỗng nhiên hắn nghĩ đến vấn đề vừa hỏi Tiểu Mãn, lập tức cười nói: "Đúng rồi, Tiểu Hỉ Bảo, phụ thân hỏi ngươi một vấn đề được không?"
"Được nha!" Tiểu Hỉ Bảo chớp chớp đôi mắt to linh động.
"Ngươi cảm thấy dạng nam hài nào không tồi?" Bộ Phàm ho nhẹ một tiếng.
"Đáng yêu nghe lời giống Kiếm Bảo, Lai Bảo!" Tiểu Hỉ Bảo ngây thơ hồn nhiên nói.
Sắc mặt Bộ Phàm lập tức không tốt.
Hai tiểu hỗn đản này.
"Nhưng Tiểu Hỉ Bảo yêu thích người giống phụ thân hơn!" Tiểu Hỉ Bảo ngọt ngào nói.
"Quá ngoan, không hổ là bảo bối tâm can của ta!" Bộ Phàm vừa nghe lời này, trong lòng như muốn tan chảy, lập tức cưng chiều cọ cọ vào khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiểu Hỉ Bảo.
"Phụ thân, ngứa!" Tiểu Hỉ Bảo bị chọc không ngừng cười khanh khách.
Mà giờ phút này, Đại Ny và Tiểu Ny cũng đi từ xe bò xuống, tiến vào trong sân, lại thấy cảnh phụ thân nữ nhi tình thâm.
"Tiểu Mãn, phụ thân và muội muội ngươi bị làm sao vậy?" Tiểu Ny nghi hoặc nhìn về phía Tiểu Mãn nói.
"Ta cũng không biết, suốt ngày hôm nay phụ thân ta đều kỳ quái, có thể là thời kỳ mãn kinh lại nghiêm trọng hơn rồi!" Tiểu Mãn nhún nhún vai.
…
Cùng lúc đó, ở hư không phía trên một dãy núi cao liên miên ở phía Nam Đại Ngụy.
Một hài đồng thoạt nhìn chỉ chừng bốn năm tuổi, đang cầm một đồ vật có hình dạng giống chuông đồng trong tay.
Giờ phút này, chuông đồng đang tản ra hào quang màu vàng nhàn nhạt.
Hài đồng nọ mặc trường bào, khuôn mặt nhỏ nhắn vô cùng non nớt lại lộ ra vẻ ngưng trọng không tương xứng với lứa tuổi.
"Hỗn Độn Chung chỉ có thể xác định vị trí đại khái của Hỗn Độn Thần Tử! Nhưng có lẽ đối phương ở ngay gần đây thôi!"
Hài đồng lật tay một cái, chuông đồng trong tay biến mất giữa hư không, sau đó thân hình hắn chậm rãi hạ từ trên cao xuống quan đạo (đường lớn được nhà nước xây dựng), quan đạo này kéo dài thẳng tắp, cũng không biết nó thông đến nơi nào.
Hài đồng không vội không chậm, từ từ đi về phía trước.
"Lộc cộc lộc cộc."
Không biết hắn đi được bao lâu, đột nhiên vang lên một tràng tiếng vó ngựa hỗn loạn.
Chỉ thấy ở phía xa xa trên quan đạo một đám người cưỡi ngựa đang chạy như điên đến, làm dấy lên bụi đất ùn ùn tuôn theo.
Trong đám có người đeo cờ xí sau lưng, bên trên viết một cái tiêu như rồng bay phượng múa.
Hài đồng chỉ nhàn nhạt nhìn thoáng qua, cũng không để ở trong lòng.
"Dừng lại cho ta!"
Ngay lúc đó, đầu lĩnh của đội nhân mã này là một lão hán có dáng người khôi ngô giơ tay lên, đội ngũ phía sau lập tức kéo dây cương, ngay sau đó, một tiếng "Hu" tự truyền ra.
Tất cả đội ngũ đã ngừng lại.
"Tiểu hài tử, sao ngươi lại đi một mình trong này? Người nhà của ngươi đâu?" Một giọng nói đáng khinh truyền ra.
Hài đồng dừng chân lại một chút, kinh ngạc nhìn lão hán đầu lĩnh có dáng người khôi ngô kia: "Ngươi đang nói chuyện với ta?"
Gần đây Tống Lại Tử chính là một người bận rộn.
Bởi vì việc làm ăn của tiêu cục quá náo nhiệt.
Không chỉ vậy, công tác chuyển phát thư tín hắn mở cùng Chu Minh Châu cũng đang không ngừng phát triển.
Đã vậy, ngày hôm nay một phú thương trong huyện thành lại có một phi vụ làm ăn cần bàn bạc với hắn, Tống Lại Tử lập tức dẫn mấy huynh đệ tiêu cục tới huyện thành bàn chuyện.
Ai biết đâu nửa đường lại gặp được một hài tử lẻ loi, trơ trọi đi trên đường cái.
Chỉ cần là một người có lương tâm đều sẽ không bỏ mặc loại tình huống này.
Nhưng khiến cho Tống Lại Tử tuyệt đối không nghĩ đến chính là hài đồng trước mắt với dáng vẻ chỉ chừng bốn năm tuổi khi mở miệng nói chuyện lại phát ra âm thanh vô cùng già nua.
Thật ra không chỉ Tống Lại Tử giật mình ngay cả đám tiêu sư ở phía sau hắn cũng lộ ra vẻ mặt kinh ngạc nhìn hài đồng kia.
Mà giờ phút này, Thiên Tuyền lão nhân cũng đang quét mắt nhìn đội nhân mã trước mặt, cuối cùng ánh mắt của lão tập trung đến lên người lão hán có vóc dáng khôi ngô dẫn đầu cả đội, ánh mắt lộ ra vẻ hứng thú.
Lão hán khôi ngô này sở hữu huyết khí cực kỳ tràn đầy, thoạt nhìn rất giống tu sĩ, nhưng lại không có một chút linh lực dao động nào, rất rõ ràng đối phương chính là một phàm nhân.
Mà trên đời này rất ít gặp một phàm nhân sở hữu huyết khí đạt tới trình độ tràn đầy như vậy.