Hơn nữa không chỉ lão hán khôi ngô trước mắt, ngay cả đám nhân mã ở phía sau lão hán khôi ngô nọ cũng có huyết khí tràn đầy tương xứng, không hề thua kém tu sĩ Luyện Khí kỳ.
"Xuống dưới, nhanh xuống dưới cho ta!"
Cùng lúc đó, ánh mắt Tống Lại Tử lóe sáng vài cái, lập tức xoay người xuống ngựa, sau đó thúc giục đám tiêu sư phía sau nhanh xuống ngựa.
Đám tiêu sư đều lộ vẻ mặt khó hiểu, nhưng vẫn làm theo lời Tống Lại Tử nói, một người nối tiếp một người xoay người đi xuống.
"Tiền bối, vừa rồi là ánh mắt ta vụng về, đã nhìn lầm tiền bối trở thành một hài tử lạc đường, đã quá đắc tội, xin tiền bối thứ lỗi!" Tống Lại Tử bước nhanh đến trước mặt Thiên Tuyền lão nhân, vội vàng cung kính khom người ôm quyền.
Giờ phút này, nét mặt già nua hung ác đáng khinh kia lại nở nụ cười đầy nịnh nọt.
Đổi lại là hài đồng bình thường không chừng sẽ bị nét mặt già nua hung ác đáng khinh của Tống Lại Tử dọa khóc, nhưng Thiên Tuyền lão nhân cũng không phải hài đồng.
"Ngươi biết ta?" Trong mắt Thiên Tuyền lão nhân hiện lên một mảnh kinh dị.
"Vãn bối không biết tiền bối, nhưng trên người tiền bối tản ra vương bá chi khí độc hữu, khiến cho vãn bối muốn quỳ bái thật sâu, giống như nước sông cuộn trào, liên miên không dứt, lại giống như Hoàng hà tràn ra, một đi không thể quay về!" Tống Lại Tử miệng lưỡi lưu loát, bên trong giọng nói tràn đầy vẻ sùng bái kính sợ.
Mà đám tiêu sư phía sau Tống Lại Tử lại trợn tròn mắt.
Tổng tiêu đầu của bọn họ bị làm sao vậy?
Sao tự nhiên không có lý do gì lại gọi một tiểu thí hài là tiền bối, còn vừa mở miệng đã vỗ mông ngựa điên cuồng?
"Còn thất thần làm gì? Nhanh chào tiền bối đi." Tống Lại Tử lập tức nổi giận há mồm quát to với đám tiêu sư phía sau.
Đám tiêu sư đưa mắt nhìn nhau, lại nhìn hài đồng có dáng vẻ chỉ chừng bốn năm tuổi kia một cái, bảo bọn họ gọi một hài tử như thế là tiền bối, bọn họ không cách nào gọi được mà.
"Tiền bối, đám huynh đệ của ta, không có ánh mắt, xin tiền bối chớ trách!" Tống Lại Tử lại cung kính nói.
"Không sao!" Thiên Tuyền lão nhân vẫy vẫy tay, lão cũng không phải loại người có bụng dạ hẹp hòi, huống chi những người này trước mắt cũng không đắc tội với lão.
Nhưng thật không ngờ sau khi lão bế quan trong tông môn không biết bao nhiêu năm, vừa bước ra bên ngoài lại gặp được một người kỳ lạ thú vị như vậy.
"Còn không mau cảm tạ tiền bối!" Tống Lại Tử lại hét lớn một tiếng với đám tiêu sư.
"Tạ ơn tiền bối!” Tuy vẻ mặt của đám tiêu sư vẫn còn ngơ ngác, không hiểu nổi trong hồ lô của Tống Lại Tử muốn bán gì nhưng bọn họ vẫn răm rắp nghe theo.
Dù sao, Tống Lại Tử chính là tổng tiêu đầu của bọn họ.
"Tiểu oa nhi, ngươi không tệ. Nơi này ta có một lọ đan dược, có lợi đối với thân thể của ngươi!"
Có lẽ Thiên Tuyền lão nhân vừa được Tống Lại Tử vỗ mông ngựa đến thoải mái, khiến cho lão nhìn Tống Lại Tử cũng thấy có chút thuận mắt, lập tức vung tay một cái, một bình sứ nhỏ trống rỗng xuất hiện bay về phía Tống Lại Tử.
"Tạ ơn tiền bối ban thuốc, không biết xưng hô với tiền bối như thế nào, vãn bối biết được cũng dễ trở về lập cho tiền bối một tấm bài vị trường sinh!" Tống Lại Tử nhận bình sứ nhỏ, sau đó hai mắt sáng lên, vẻ mặt lập tức cung kính, luôn mồm nói lời cảm tạ.
Mà đám tiêu sư bên cạnh lại trợn mắt há hốc mồm.
Giờ phút này, dù bọn họ có ngốc đến mức nào cũng biết vừa nãy đã xảy ra chuyện gì.
Dù sao người có thể từ trống rỗng biến ra vật phẩm sao có thể là một hài đồng bình thường?
"Bài vị trường sinh gì đó thì miễn đi, bổn tọa không cần!" Thiên Tuyền lão giả chậm rãi lắc đầu.
"Vậy không biết tiền bối có điều gì cần vãn bối làm hay không? Chỉ cần người phân phó, vãn bối tất xông pha khói lửa, không chối từ!" Tống Lại Tử mở miệng hơn nữa ra một câu khẳng khái, nhiệt tình.
Thiên Tuyền lão nhân vừa chuyển tròng mắt, nói: "Vừa lúc, lão phu có chuyện cần ngươi làm?"
"Hả?" Tống Lại Tử giật mình một cái, lập tức trợn tròn mắt.
"Làm sao vậy? Ngươi không muốn?" Đột nhiên giọng nói của Thiên Tuyền lão nhân trở nên nghiêm túc hơn vài phần nhưng phối hợp với khuôn mặt nhỏ nhắn non nớt phấn nộn của lão, nhìn kiểu gì cũng thấy buồn cười.
Nhưng Tống Lại Tử lại không cười nổi.
Vừa rồi hắn chỉ nịnh nọt chút thôi, ai biết đâu vị tiền bối này lại thực sự cần một tiểu nhân vật như hắn làm việc?
"Nào có, nào có. Vừa rồi vãn bối chỉ giật mình thôi. Bởi vì vãn bối chỉ là một tên phàm phu tục tử giữa nhân gian, có thể giúp đỡ tiền bối được việc gì chứ?"
Tống Lại Tử vẫn lộ ra vẻ mặt tươi cười như trước, thế nhưng giờ phút này trong lòng hắn đang âm thầm kêu khổ, chỉ hận không thể tát cho mình hai cái chết quách đi cho rồi, chỉ trách sao hắn lại lắm miệng như vậy thôi.