Đại Boss Tân Thủ Thôn ( Dịch )

Chương 268 - Chương 976 - Ta Là Cái Rễ Hành (2)

Chương 976 - Ta Là Cái Rễ Hành (2)
Chương 976 - Ta Là Cái Rễ Hành (2)

Tống Lại Tử lộ vẻ mặt tràn đầy tự tin nói tiếp: "Hơn nữa khuê nữ kia của ta đã nói không phải nhi tử của ngươi không gả rồi!"

Rất nhanh, Bộ Phàm đã bị lời nói của Tống Lại Tử đánh bại.

"Về sau hãy nói chuyện này, chúng ta vẫn nên nói về chuyện tu sĩ kia trước, chỉ cần còn ở trong tiểu trấn, thì ngươi cứ yên tâm đi, tu sĩ kia không dám xằng bậy đâu!"

"Chẳng lẽ bởi vì trấn trưởng ngươi?" Hai mắt Tống Lại Tử sáng lên, dường như đối phương đang liên tưởng tới chuyện gì đó.

"Ta là cái rễ hành á!" Bộ Phàm tự giễu cười.

"Không phải trấn trưởng ngươi? Vậy chẳng lẽ là lão Đoạn tiệm thợ rèn hoặc là Triệu lão đệ ở học đường?" Tống Lại Tử ngoài ý muốn nói.

"Không phải bọn họ!" Bộ Phàm lắc đầu.

"Nghe giọng điệu của ngươi, dường như ngươi rất quen thuộc với bọn họ?" Đột nhiên Bộ Phàm nghĩ tới cái gì, trong lòng có chút dở khóc dở cười.

Một người là Luyện Khí tông sư tiếng tăm lừng lẫy Tu Tiên giới, một người là Đại tướng quân uy danh hiển hách, đều xưng huynh gọi đệ cùng Tống Lại Tử.

Còn có một đại gia Thiên Tiên nữa.

Bối cảnh này không phải tông môn bình thường có thể so sánh được.

"Được rồi, bình thường không có việc gì thi thoảng chúng ta cũng uống chút rượu nói chuyện tâm sự!"

Tống Lại Tử cười gian xảo: "Vài ngày trước ta còn muốn giới thiệu đối tượng cho Triệu lão đệ đó, đáng tiếc Triệu lão đệ đều chướng mắt!"

"Ngươi… sao ai ngươi cũng dám giới thiệu vậy?" Bộ Phàm cười khổ lắc đầu.

"Trấn trưởng, ngươi nói như thế là hiểu lầm ta rồi. Ta làm vậy là vì tiểu trấn đó!" Tống Lại Tử nghiêm mặt nói.

"Vì tiểu trấn?" Bộ Phàm hoài nghi nói.

"Đúng vậy, tuy ta không biết thân phận của Triệu lão đệ nhưng hắn dạy ở học đường rất là tốt, cho nên, nếu muốn giữ người như Triệu lão đệ ở lại, nhất định phải cho hắn một mái nhà yên ổn trong tiểu trấn chúng ta." Tống Lại Tử nghiêm trang nói.

"Đây cũng là nguyên nhân vì sao ngươi giới thiệu đối tượng cho Ngô phu tử?" Bộ Phàm lộ vẻ mặt kỳ quái nói.

"Trấn trưởng, chuyện Ngô phu tử thì không liên quan tới ta nha, là trong tiểu trấn có mấy lão thái thái coi trọng Ngô phu tử. Ngươi không biết đâu, với những người trong độ tuổi đó, Ngô phu tử chính là một cành hoa nha, ta chỉ giúp người làm vui thôi!" Tống Lại Tử vội giải thích.

Bộ Phàm khóe miệng khẽ động vài cái.

Giúp người làm vui?

"Về sau ngươi bớt giới thiệu người cho Ngô phu tử đi. Ngô phu tử đã nói với ta, hiện giờ mỗi khi lão nhìn thấy ngươi đều muốn chạy trốn!" Bộ Phàm khoát tay.

"Không có khả năng đâu. Lần trước ta giới thiệu cho Ngô phu tử Hoa đại nương ở đầu Tây tiểu trấn, ta thấy Ngô phu tử có ý với Hoa đại nương kia mà?" Tống Lại Tử nghi hoặc nói.

"Theo ta đó chỉ là ngươi cảm thấy thôi!" Bộ Phàm lại lắc đầu.

Đương nhiên hắn biết Hoa đại nương trong miệng Tống Lại Tử là ai.

Năm đó khi Hoa đại nương đến thôn bọn họ, bà ấy cũng là một đại mỹ nhân siêu phàm xuất chúng.

Hiện giờ tuy đã tới độ tuổi thất thập cổ lại hy, nhưng vì thiên địa linh khí trong tiểu trấn nồng đậm, Hoa đại nương chỉ mới lộ mái tóc hoa râm, còn tinh thần lại vô cùng tốt, sắc mặt cũng ngời ngời tỏa sáng.

Tuy thoạt nhìn Ngô Huyền Tử và Hoa đại nương có tuổi tác sàn sàn như nhau nhưng Ngô Huyền Tử là ai chứ?

Chính là lão quái vật đã sống không biết bao nhiêu năm tháng.

Không biết lão đã nhìn thấy bao nhiêu giai nhân được gọi là quốc sắc thiên hương, bế nguyệt tu hoa, khuynh quốc khuynh thành, làm sao có thể vừa mắt một lão thái thái trong tiểu trấn?

"Lão Tống, về sau ngươi vẫn đừng nên giới thiệu người cho Ngô phu tử! Bộ Phàm lộ vẻ mặt nghiêm túc, cảnh cáo: "Hiện giờ Ngô phu tử chính là người bảo vệ tiểu trấn chúng ta, có lão ở đây, tiểu trấn chúng ta có gặp phải chuyện gì cũng không đáng ngại. Lỡ như ngày nào đó lão bị ngươi dọa chạy, đừng nói là đại gia ngươi không buông tha ngươi, ngay cả ta cũng không tha cho ngươi!"

"Trấn trưởng, ngươi đã nói như vậy, ta còn có thể nói cái gì nữa đây!" Tống Lại Tử nhún nhún vai, vẻ mặt vô tội nói: "Nhưng mà chắc chắn Hoa đại nương sẽ phải thất vọng rồi!"

"Ngươi còn có tâm tư nhàn rỗi đi quan tâm người khác, ta xem ngươi vẫn nên quan tâm tới chính ngươi một chút đi!" Bộ Phàm tức giận nói.

"Ta thì có gì cần phải quan tâm chứ? Trời sụp xuống dưới không phải còn có trấn trưởng ngươi chống sao?" Tống Lại Tử cợt nhả nói.

Trong lòng Bộ Phàm vừa tức giận vừa buồn cười.

Chỉ sợ cái từ người vô liêm sỉ sinh ra là để đo ni đóng giày cho kiểu người như Tống Lại Tử.

"Đúng rồi, trấn trưởng, ngươi vừa nói có người đối phó được với tu sĩ ta mới gặp kia, chẳng lẽ người đó chính là Ngô phu tử?" Tống Lại Tử đột nhiên phản ứng lại, muộn màng nhận ra nói.

"Bây giờ ngươi mới chịu suy nghĩ cẩn thận ư?" Bộ Phàm trừng mắt nhìn Tống Lại Tử một cái: "Đương nhiên nếu đại gia ngươi ở đây, lão cũng có thể đối phó với tu sĩ ngươi vừa gặp kia!"

Bình Luận (0)
Comment