"Đại gia nhà ta lợi hại như vậy?" Tống Lại Tử giật mình nói.
"Bằng không ngươi cho là gì chứ?"
Có đôi khi Bộ Phàm cũng thầm cảm thán Tống Lại Tử gặp vận cứt chó, dựa vào một cái miệng, ngây ngốc lừa gạt được một Thiên Tiên cảnh làm đại gia cho mình.
"Thế thì ta còn sợ cái gì chứ,? Trấn trưởng, ngươi không biết đâu, vừa rồi ta đang rất lo lắng đó. Ta còn cho rằng tu sĩ kia lợi hại lắm chứ! Không ngờ tu sĩ kia còn kém cả đại gia nhà ta!" Tống Lại Tử lắc đầu cảm thán, vẻ mặt đầy ảo não.
Đầu Bộ Phàm lập tức đầy hắc tuyến.
Đây là trắng trợn khoe khoang.
"Trấn trưởng, ta không thèm nghe ngươi nói nữa, ta còn phải trở về tiêu cục, gọi đám huynh đệ nhanh trở về, người nọ muốn tìm hài tử thì cứ kệ cho hắn tự tìm đi!" Tống Lại Tử nói xong đứng lên muốn rời đi.
"Ngươi đứng lại đó cho ta!" Bộ Phàm vội vàng gọi Tống Lại Tử lại.
"Trấn trưởng, ngươi còn có chuyện gì?" Tống Lại Tử lộ vẻ mặt nghi hoặc nói.
"Đừng vội gọi người quay về!" Bộ Phàm cân nhắc một lát rồi nhẹ giọng giải thích.
"Vì sao chứ, trấn trưởng? Lỡ như tu sĩ kia tìm kiếm hài tử vì tu luyện tà thuật gì đó, không phải chúng ta đã hại hài tử nhà người ta ư? " Tống Lại Tử khó hiểu nói.
"Đó chỉ là một loại khả năng, còn một loại khả năng là người khác đang có ý định tìm kiếm đệ tử truyền nhân mà?" Bộ Phàm hỏi ngược lại.
"Vậy thì làm sao? Hắn muốn tìm truyền nhân thì hắn tự đi tìm. Thực lực của người nọ chẳng ra sao, chúng ta không cần sợ hắn!" Tống Lại Tử vỗ vỗ bộ ngực, dáng vẻ hào khí vạn trượng nói.
"Vấn đề ở đây không phải là sợ hay không sợ, mà là từ trước đến nay, đạo đối xử với người trong Tu Tiên giới này vẫn là nên kết giao, hoặc là nhổ cỏ nhổ tận gốc, vĩnh tuyệt hậu hoạn!"
Bộ Phàm thật sự không biết nên nói Tống Lại Tử như thế nào mới đúng.
Tuy trong tiểu trấn có Ngô phu tử, tu sĩ Độ Kiếp kỳ kia không dám làm gì nhưng đối phương đường đường là một tu sĩ Độ Kiếp kỳ hậu kỳ đâu thể dễ dàng đắc tội?
"Ta hiểu rồi, trấn trưởng, ý của ngươi là răng rắc (tiếng thứ gì đó đứt đoạn) tu sĩ kia?” Tống Lại Tử đột nhiên hạ giọng, sau đó đưa tay làm ra động tác cắt cổ.
"Đầu óc ngươi chứa toàn thứ gì đâu vậy? Hơi một tí là đòi răng rắc, chúng ta là người văn minh, người văn minh nên dùng phương thức của người văn minh!" Bộ Phàm bị động tác của Tống Lại Tử làm cho có chút dở khóc dở cười.
"Thế phương thức của người văn minh là?" Tống Lại Tử tò mò hỏi.
"Ta cứ dứt khoát cho ngươi một viên đan dược có thể lấy mạng người, ngươi trực tiếp đưa cho người nọ dùng. Ta cam đoan hắn không thể nhìn thấy mặt trời ngày hôm sau. Ngươi nói xem phương thức này thế nào?" Bộ Phàm vỗ vỗ bả vai Tống Lại Tử, mặt nở nụ cười nói.
"Moá nó, trấn trưởng, dùng chiêu này được nha, giết người trong vô hình, sẽ không bẩn tay!" Hai mắt Tống Lại Tử sáng rực, hắn lập tức giơ ngón tay cái lên nói.
"Bụp!"
Đột nhiên khuôn mặt Bộ Phàm trở nên nghiêm túc, hắn nhấc chân đá tới cái mông Tống Lại Tử.
"Ai u!"
Tống Lại Tử kêu thảm thiết một tiếng, che cái mông, vẻ mặt vô tội nói: "Trấn trưởng, sao không có lý do gì tự nhiên ngươi đá mông ta?"
Bộ Phàm hừ nhẹ một tiếng: "Vừa rồi ta chỉ đùa với ngươi thôi, ngươi cho là thật sao? Hơn nữa, ngươi có thời gian nghĩ nên giải quyết người nọ như thế nào, còn không bằng nhờ Ngô phu tử đi đàm phán cùng người nọ, nói không chừng Ngô phu tử có quen biết với người nọ thì sao?"
Với người bình thường, Thiên Nam Tu Tiên giới cực kỳ rộng lớn.
Nhưng đối với những tu sĩ đứng trên đỉnh Kim Tự Tháp thì Thiên Nam Tu Tiên giới chỉ là một khu vực hơi lớn một chút thôi. Mối quan hệ giữa những người đó cũng vậy, có thể bọn họ chưa gặp nhau nhưng hoặc nhiều hoặc ít cũng từng nghe qua danh hào của đối phương!
"Hóa ra trấn trưởng ngươi nói phương thức của người văn minh là đàm phán? Ngươi nói là được, cần gì phải đá mông ta, mông ta có oán thù gì với ngươi đâu chứ?"
Tống Lại Tử há miệng than thở, dùng ánh mắt oán phụ nhìn Bộ Phàm, giống như Bộ Phàm vừa làm ra loại chuyện gì đó khiến người người oán trách vậy.
"Ngươi còn nói thêm câu nữa, ta sẽ đá mặt ngươi!" Sắc mặt Bộ Phàm trầm xuống.
"Thôi, ngươi cứ đá mông ta đi, ta còn dựa vào cái mặt để ăn cơm, không có khuôn mặt này, về sau ta sống như thế nào đây?" Tống Lại Tử rất là tự kỷ nói.
"Ngươi đi nhanh lên!" Bộ Phàm vội xua tay, quá là gai mắt, cũng khó trách Ngô Huyền Tử luôn ôm thái độ tránh Tống Lại Tử còn không kịp.
Quả thật loại người da mặt không biết xấu hổ này chính là thiên hạ vô địch.
"Vậy ta đi đây!" Tống Lại Tử rất cẩn thận quay đầu lại, tựa như đang chờ đợi một lời giữ lại.
"Ta thực sự đi đó! Tống Lại Tử thấy Bộ Phàm không giữ chân mình, lại bổ sung một câu.
Bộ Phàm ôm trán.