Hắn bắt đầu có loại suy nghĩ không muốn quen biết với đối phương rồi.
"Khoan đã!" Bỗng nhiên, Bộ Phàm nghĩ tới cái gì.
"Ta biết ngay mà, chắc chắn trấn trưởng ngươi còn có việc!" Tống Lại Tử lập tức dừng lại, cợt nhả nói: "Trấn trưởng, lần này lại có chuyện gì vậy?"
"Lúc trước tu sĩ kia có cho ngươi một lọ đan dược? Ngươi không nhờ ta kiểm tra một chút, nhìn xem có độc hay không ư?" Bộ Phàm bất đắc dĩ nói.
"Trấn trưởng, ngay cả chuyện này ngươi cũng biết!" Tống Lại Tử trợn tròn mắt.
"Bớt xàm ngôn đi!"
Bộ Phàm đã không muốn nhiều lời với Tống Lại Tử nữa, nửa câu cũng không, hắn sợ nếu tiếp tục nói Tống Lại Tử lại nảy ra chủ đề mới.
Tống Lại Tử không chút do dự chuyển đan dược lúc trước được Thiên Tuyền lão nhân tặng sang tay Bộ Phàm để hắn kiểm nghiệm, Bộ Phàm nhìn một chút, xác nhận đan dược này quả thật là đan dược có thể cường kiện thể phách, sau đó hắn trả cho Tống Lại Tử, dặn đối phương cứ yên tâm dùng.
"Hóa ra còn có dược hoàn cường thân kiện thể?" Tống Lại Tử xoa xoa tay, cợt nhả nói: "Trấn trưởng, ngươi lợi hại như vậy, thế ngươi có hay không..."
"Sau này nói sau!" Bộ Phàm khoát tay.
"Nói như vậy là quyết định rồi nhé. Hiện giờ ta phải đi thư viện tử nói chuyện tu sĩ kia cho Ngô phu biết!"
Không đợi Bộ Phàm mở miệng, Tống Lại Tử đã nhanh chóng xông ra ngoài sân, cứ như sợ sẽ bị Bộ Phàm từ chối.
Ai biết đâu Tống Lại Tử chạy được một lát, đột nhiên lại ngừng chân, quay đầu nhìn về phía căn nhà nông thôn phổ thông bình thường ở cách đó không xa nói: "Kỳ quái, sao ta cứ có cảm giác trấn trưởng mới là người trâu bò nhất tiểu trấn?"
Ở phía Tây La Dương huyện thuộc Khai Nguyên phủ có một tòa miếu thờ đổ nát.
Chính giữa bên trong miếu thờ có một bức tượng đá cổ xưa, tượng đá nọ tai to mặt lớn, nằm nghiêng, một tay chống mặt, cười tủm tỉm.
Bởi vì hàng năm không có ai quét tước, khiến bên trên tượng đá giăng đầy mạng nhện, tro bụi, thoạt nhìn cực kỳ cũ nát.
Lúc này một hài đồng có hình dáng chừng bốn năm tuổi chắp tay sau lưng, chậm rãi đi vào.
"Không ngờ lão lừa ngốc này cũng có tượng đá ở đây!"
Vẻ mặt Thiên Tuyền lão nhân đầy bình thản, yên tĩnh nhìn tượng đá cũ nát trước mặt, trong lòng trăm mối cảm xúc ngổn ngang.
Những tu sĩ có tu vi Độ Kiếp kỳ bọn họ, nếu đột phá tất cả, chỉ có thể rời khỏi Tu Tiên giới Thiên Nam, vào trong vô tận hư không tìm kiếm cơ duyên.
Chẳng qua vô tận hư không cũng không hề bình tĩnh như vẻ bề ngoài của nó, hung hiểm trong đó cũng chỉ những tu sĩ đứng đầu mới rõ ràng.
Cho nên, rất nhiều tu sĩ Độ Kiếp kỳ đều sẽ chọn cách mời vài đồng bạn có tu vi tương tự mình cùng nhau tới hư không vô tận trước khi thọ nguyên cạn kiệt.
Mà từng ở vạn năm trước chủ nhân của tượng đá trước mắt này đã tới mời lão.
"Nếu năm đó ta có thể rời đi, chỉ sợ lúc này ta đang theo các ngươi rong ruổi trong hư không!"
Thiên Tuyền lão nhân chậm rãi lắc đầu, bỗng nhiên bàn tay nhỏ bé vung lên, đột nhiên ở bên trong miếu thờ cuồn cuộn nổi lên một cơn gió lớn, thổi quét chung quanh.
Một lát sau, tòa miếu vốn đang phủ đầy tro bụi lại bỗng chốc trở nên sạch sẽ vô cùng.
"Hiện giờ Hỗn Độn Thần Tử xuất hiện, chỉ cần truyền thụ sở học suốt đời cho Thần Tử, ta cũng nên tới vô tận hư không tìm kiếm cơ duyên!"
Hiện giờ thọ nguyên của lão cũng không còn nhiều, nhưng sống thêm một hai ngàn năm nữa vẫn không thành vấn đề. Khoảng thời gian ấy cũng đủ để lão bồi dưỡng Hỗn Độn Thần Tử.
Dù sao trong vô tận hư không tràn ngập nguy hiểm, thậm chí còn có thể nói là một nơi cửu tử nhất sinh.
Thiên Tuyền lão nhân cũng không dám khẳng định, lão có thể sống sót ở vô tận trong hư không hay không.
"Nếu không trải qua trường hạo kiếp kia, tu sĩ Thiên Nam chúng ta đâu cần phải mạo hiểm nguy cơ cửu tử nhất sinh tới nơi khác tìm kiếm cơ duyên?" Thiên Tuyền lão nhân thở dài một tiếng.
Vạn Cổ Đệ Nhất tông đã tồn tại trong quãng thời gian cực kỳ lâu dài, cũng truyền lưu rất nhiều về một chút chuyện bí ẩn trong Tu Tiên giới Thiên Nam.
Mà Thiên Tuyền lão nhân từng đọc được một chút ghi chép bên trong sách cổ được tông môn cất giữ.
Nội dung bản ghi chép đó là Tu Tiên giới Thiên Nam hiện giờ đã từng được tu sĩ ngoại giới xưng là Thiên Nam giới, là nơi tìm kiếm cơ duyên của rất nhiều tu sĩ ngoại lai.
Ở thời kỳ đó, tu sĩ Thiên Nam cũng không giống hiện giờ, chỉ có thể dừng lại ở Độ Kiếp kỳ, mà bọn họ có thể tu luyện đến Thiên Tiên, thậm chí là cảnh giới rất cao như Chân Tiên, Huyền Tiên.
Nhưng sau khi trải qua một hồi đại hạo kiếp, đột nhiên những tu sĩ có tu vi Thiên Tiên trở lên đều biến mất, Tiên Nguyên khí trong Thiên Nam giới cũng dần dần loãng đi.
Mà sách cổ lại không ghi chép trường hạo kiếp kia là thứ gì.