Nhưng Thiên Tuyền lão nhân vẫn thông qua lật xem rất nhiều sách cổ bên trong tông môn, biết được đại hạo kiếp kia đã tạo nên Hắc hải bên trong Vạn Cổ Đệ Nhất tông.
Phải biết rằng cho tới nay, Hắc hải là một nơi cực kỳ thần bí, thời tiết bên trong đó hay thay đổi, lại còn tồn tại rất nhiều động vật biển mạnh mẽ hung dữ.
Dù là tu sĩ Đại Thừa, Độ Kiếp cũng không thể ở lại lâu dài trong Hắc Hải.
Mà Vạn Cổ Đệ Nhất tông bọn họ tồn tại chính vì trấn thủ Hắc Hải.
"Hỗn độn xuất, thiên địa biến, tông môn hưng!" Thiên Tuyền lão nhân thì thào trong miệng.
Phải biết rằng những lời này vẫn luôn được mỗi một đời chưởng môn Vạn Cổ Đệ Nhất tông truyền miệng xuống dưới.
Có người đoán chỉ cần Hỗn Độn Thần Tử xuất thế, như vậy đối phương sẽ dẫn dắt Vạn Cổ Đệ Nhất tông trọng chấn quá khứ huy hoàng năm đó.
Nhưng đồng dạng cũng có người cảm thấy khi Hỗn Độn Thần Tử xuất thế, Tu Tiên giới Thiên Nam sẽ phát sinh thay đổi nghiêng trời lệch đất, hoặc là tân sinh, hoặc là diệt vong.
…
Bên kia.
Ngô Huyền Tử vốn đang nhàn nhã quét dọn thư viện.
"Ngô phu tử!" Đột nhiên một âm thanh rất quen thuộc truyền đến.
Ngô Huyền Tử run rẩy cả người.
Lão đưa mắt nhìn qua chỉ thấy một lão hán tướng mạo đáng khinh cợt nhả đang từ xa xa chạy tới nơi này.
Mặt Ngô Huyền Tử không chút thay đổi, giả vờ như không thấy người nọ, lập tức xoay người bước đi.
"Ngô phu tử, Ngô phu tử!” Tống Lại Tử lại gọi thêm vài tiếng nhưng Ngô Huyền Tử vẫn bước đi, không có ý định dừng lại, thậm chí còn bước nhanh hơn vài phần.
"Ngô phu tử, chớ đi, lần này là trấn trưởng có việc tìm ngươi!"
Vừa nghe lời này, Ngô Huyền Tử lập tức ngừng chân, quay đầu lại, lộ vẻ mặt nghi hoặc nói: "Tiên sinh tìm ta có việc?"
"Ta còn có thể lừa ngươi sao?" Tống Lại Tử hơi hơi thở phì phò, khó hiểu nói: "Ta nói này Ngô phu tử, vì sao vừa thấy ta ngươi lại bỏ chạy rồi? Ta đâu phải con hổ ăn thịt người."
Khóe mắt Ngô Huyền Tử giật giật vài cái.
Lão cảm thấy Tống Lại Tử còn hung tàn hơn con hổ ăn thịt người.
"Tiên sinh tìm ta có chuyện gì?" Ngô Huyền Tử không muốn nói nhiều về đề tài đó, lập tức lảng sang chuyện khác.
"Cũng không tính là chuyện, chỉ là lúc trước ta gặp được một tu sĩ!" Tống Lại Tử đơn giản kể lại chuyện lúc trước hắn đã gặp được Thiên Tuyền lão nhân.
"Trấn trưởng nói tu vi của tu sĩ kia không được tốt lắm, bảo ngươi ra ngựa có thể dễ dàng giải quyết!" Tống Lại Tử lại bổ sung một câu.
"Ý của tiên sinh là để cho ta xử lý tu sĩ kia?" Ngô Huyền Tử nhíu mày nói.
"Không đúng không đúng, trấn trưởng nói chắc là ngươi biết người nọ, muốn ngươi hỏi người nọ một chút xme đối phương tìm hài tử làm gì? Còn nói nếu người nọ là tà tu thì không cần nương tay!" Tống Lại Tử gãi gãi đầu, cười rất là đáng khinh.
"Ta hiểu rồi!" Ngô Huyền Tử vuốt vuốt râu bạc, gật gật đầu.
"Vậy Ngô phu tử, có cần ta đi cùng với ngươi không?" Tống Lại Tử cười làm lành nói.
"Không cần, một mình ta là được!" Ngô Huyền Tử lắc đầu, hỏi: "Có phải tu sĩ kia đang ở miếu thờ phía Tây hay không?"
"Người nọ đã nói như vậy!"
Lời nói của Tống Lại Tử vừa rơi xuống, bóng dáng Ngô Huyền Tử đã biến mất một cách quỷ dị.
"Móa nó, nhanh như vậy!" Tống Lại Tử trợn mắt há hốc mồm.
…
Thân hình Ngô Huyền Tử xuất hiện trong rừng cây bên ngoài một nơi trong tiểu trấn, thả thần thức ra.
Hiện giờ bởi vì bên trong tiểu trấn đã được các loại trận pháp bí ẩn gia trì, khiến cho người ở trong tiểu trấn không thể dùng thần thức do thám biết được tình huống bên ngoài tiểu trấn, cũng tương đương với tu sĩ bên ngoài tiểu trấn cũng không thể nào do thám biết được tình huống trong tiểu trấn.
Mà giờ phút này, Thiên Tuyền lão nhân đang nhắm mắt ngồi xuống trong ngôi miếu đổ nát chợt hai mắt mở ra.
"Đạo hữu, không ngại gặp gỡ một chút chứ?" Trong đầu Ngô Huyền Tử ông một tiếng, bỗng nhiên quanh quẩn một âm thanh cực kỳ già nua.
Độ Kiếp hậu kỳ!
Ngô Huyền Tử biến sắc.
Phải biết rằng Độ Kiếp hậu kỳ chính là tồn tại đỉnh phong nhất Tu Tiên giới, nếu tu vi như vậy vẫn bị gọi là không được tốt lắm, thế thì cả Tu Tiên giới sẽ chẳng có ai tu vi tốt rồi.
Nhưng mà, Ngô Huyền Tử nghĩ đến người nói lời này là Bộ Phàm, lão lập tức hiểu rõ
Đối với vị tồn tại kia đúng là tu sĩ Độ Kiếp cũng chẳng ra làm sao.
"Ra mắt đạo hữu!" Ngô Huyền Tử hít một hơi thật sâu, không chút chần chờ, thân hình chợt lóe, xuất hiện ở phía trước tòa miếu đổ nát, chắp tay hành lễ nói.
"Đạo hữu đừng đa lễ, nếu bổn tọa không đoán sai, đạo hữu đúng là Đại Ngụy Thánh Nhân Ngô Huyền Tử!"
Cùng với âm thanh già nua này, Thiên Tuyền lão nhân chậm rãi đi từ trong ngôi miếu đổ nát ra.
"Đạo hữu nói đùa, ta đâu phải Thánh Nhân gì chứ?"
Ngô Huyền Tử bật cười lắc đầu, lão cũng không cảm thấy quá ngoài ý muốn khi nhìn thấy tu sĩ Độ Kiếp kỳ có hình dáng hài đồng tựa như bốn năm tuổi trước mắt.