Đại Boss Tân Thủ Thôn ( Dịch )

Chương 272 - Chương 980 - Đề Thơ (1)

Chương 980 - Đề Thơ (1)
Chương 980 - Đề Thơ (1)

Dù sao, trong Tu Tiên giới cũng có đủ loại công pháp, trong đó lại có rất nhiều loại công pháp có thể khiến cho người tu luyện trở nên khác người bình thường.

Bộ Phàm cũng không rõ chuyện Ngô Huyền Tử gặp được Thiên Tuyền lão nhân.

Giờ phút này, Tiểu Hỉ Bảo đang vui vẻ cầm cái yếm đỏ nàng ấy đã may xong đưa cho hắn xem, trên cái yếm đỏ này được thêu một con cá chép đỏ thoạt nhìn tròn vo béo ú.

"Phụ thân, người xem xem, có đẹp không?" Tiểu Hỉ Bảo giơ bàn tay nhỏ bé lên cao, khuôn mặt nhỏ nhắn lộ ra nụ cười đầy sung sướng vui vẻ.

"Ừm, đẹp, con cá béo, không đúng, con cá chép đỏ này được thêu giống như đúc, trông rất sống động!" Bộ Phàm ho nhẹ một tiếng, bình luận có bài bản hẳn hoi.

"Vậy phụ thân có thể đề một bài thơ hay không?" Tiểu Hỉ Bảo cười cực kỳ đáng yêu.

"Đề thơ?" Bộ Phàm khó hiểu nói.

"Ừm ừm, ta muốn thêu nó lên cái yếm nhỏ này, tặng cho tiểu muội muội, có được không phụ thân?" Tiểu Hỉ Bảo kéo tay hắn, làm nũng nói.

Bộ Phàm cảm thấy trên đời này người làm phụ thân đều không thể chống cự được sự làm nũng, giả vờ ngây thơ của khuê nữ.

Đúng vậy.

Giờ phút này, hắn nghe giọng nói mềm mại, nũng nịu của Tiểu Hỉ Bảo, trong lòng như muốn tan ra.

Giờ phút này, nếu Tiểu Hỉ Bảo nói nàng ấy muốn cả thế giới, hắn cũng sẽ chinh phục cả thế giới.

"Đương nhiên là có thể!" Bộ Phàm cười xoa xoa đầu Tiểu Hỉ Bảo.

"Ta đi lấy giấy!" Tiểu Hỉ Bảo chạy nhanh vào thư phòng, lấy giấy và bút mực ra ngoài, sau đó bày chỉnh tề lên bàn.

"Phụ thân, mau viết mau viết!" Tiểu Hỉ Bảo mở to đôi mắt ngập nước, nôn nóng nói:

"Được được được!" Bộ Phàm cười đáp.

"Làm sao vậy?"

Lúc này, Đại Ny và Tiểu Ny đi từ trong phòng ra, nhìn thấy hai người phụ thân nữ nhi đang thân mật trong sân, Đại Ny tò mò hỏi.

"Tiểu Hỉ Bảo muốn ta đề thơ, để nàng ấy thêu trên cái yếm đỏ!" Bộ Phàm ngẩng đầu nhìn Đại Ny cười nói.

"Ừm ừm, mẫu thân, ta muốn tặng cho tiểu muội muội món đồ tốt nhất, mà thơ của phụ thân đúng là thứ tốt nhất!" Tiểu Hỉ Bảo gật đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn cực kỳ chân thành nói.

Nếu Bộ Phàm được người khác sùng bái, trong lòng hắn chẳng cảm thấy gì, nhưng được khuê nữ ruột thịt của mình sùng bái, cảm giác lại cực kỳ sung sướng.

"Quả thật, thơ của tỷ phu chính là ngàn vàng khó được!"

Tiểu Ny biết rất rõ, không ít người trong tiểu trấn đều cất chữ của tỷ phu làm đồ gia truyền, nhưng đại đa số những chữ mà tỷ phu của nàng truyền ra đều là chữ trên phương thuốc, có điều rất nhiều người vẫn tranh nhau cất giữ.

Mà chữ đề thơ lại càng hiếm có.

Sau đó, Bộ Phàm đứng ở trước bàn đá, cân nhắc xem nên đề bài thơ như thế nào.

Mà Đại Ny và Tiểu Ny, Tiểu Hỉ Bảo lại đứng ở bên cạnh chờ đợi, im lặng không lên tiếng.

"Vậy đề bài thơ này đi!"

Hai mắt Bộ Phàm sáng lên, bỗng nhiên trong đầu hắn nghĩ đến một bài thơ, sau đó nhanh chóng nhấc bút lông lên, nhúng mực, vẻ mặt vô cùng trang trọng, khí thế cả người đột nhiên biến đổi.

"Đại tỷ, tỷ có cảm thấy dường như tỷ phu đã thay đổi thành một người khác hay không?" Tiểu Ny giật mình một cái, lại sợ quấy rầy đến Bộ Phàm đề thơ, lập tức hạ giọng ghé vào bên tai Đại Ny thì thầm.

"Đại khái là mị lực sinh ra khi nam nhân chuyên tâm làm việc!" Đại Ny cười yếu ớt đáp lại.

Tiểu Ny có cảm giác vừa bị nhét cho một miệng cẩu lương.

Mà ngay trong nháy mắt khi Bộ Phàm viết chữ, tựa như hạo nhiên chi khí trong thư viện và học đường của tiểu trấn đã bị thứ gì đó triệu hồi, tuôn ra như biển rộng.

Sắc mặt đám tiên sinh trong thư viện, học đường khẽ biến, tất cả đồng loạt nhìn về một nơi.

Nơi đó không phải nơi nào khác, đúng là vị trí nhà trấn trưởng.

"Viện trưởng đang muốn viết ra tác phẩm nào đó thật kinh thiên ư?"

Một lát sau, đám tiên sinh trong thư viện, học đường đều nhìn nhau, trong mắt tràn đầy vẻ sùng bái kính trọng.

Cùng lúc đó, hạo nhiên chi khí dồi dào điên cuồng hội tụ ở phía trên ngòi bút của Bộ Phàm.

“Nhãn tự chân châu lân tự kim,

Thì thì động lãng xuất hoàn trầm.

Hà trung đắc thướng long môn khứ,

Bất thán giang hồ tuế nguyệt thâm.”

(Nôm na là:

Mắt tựa trân châu, vảy tựa vàng,

Thoáng lên thoáng xuống, vờn sóng bạc.

Chờ ở giữa dòng Long Môn đến

Đừng than dằng dặc tháng năm sang!)

Trong miệng Bộ Phàm niệm thơ còn trong tay hắn viết mấy hàng chữ như rồng bay phượng múa lên giấy Tuyên Thành.

Thanh Dương hồ là hồ nước lớn nhất Đại Ngụy vương triều.

Nhưng giờ phút này, thiên địa trên bầu trời Thanh Dương hồ bỗng nhiên biến sắc, mặt hồ vốn đang yên ả chợt cuồng phong gào thét, nước trong hồ mãnh liệt sôi trào, sóng cuộn ầm ầm, âm thanh tựa sấm vang chớp giật, khí thế như vạn mã bôn đằng.

"Rống!"

Ngay lúc đó, một tiếng dã thú gầm gừ truyền ra.

Thật ra không chỉ Thanh Dương hồ, tất cả hồ nước trong Thiên Nam lục địa đều xuất hiện loại tình huống này.

Bình Luận (0)
Comment