Đại Boss Tân Thủ Thôn ( Dịch )

Chương 273 - Chương 981 - Đề Thơ (2)

Chương 981 - Đề Thơ (2)
Chương 981 - Đề Thơ (2)

Cùng lúc ấy, trong sa mạc.

Một nhóm người mặc y phục lạ thường đang chậm rãi đi về phía trước.

Trong nhóm người đi đường này có một thiếu nữ mặc áo đỏ trên người tràn ngập sức sống thanh xuân, một thanh niên tướng mạo tuấn lãng, một vị công tử ca mập mạp phúc hậu, cùng với một tráng hán thân hình cao lớn.

Mà trên bả vai tráng hán còn có một con tiểu hầu tử đang nằm úp sấp.

"Sư muội, muội làm sao vậy?" Bỗng nhiên, thanh niên tướng mạo tuấn lãng kia chú ý tới thiếu nữ mặc áo đỏ bên cạnh đang đi bỗng dưng ngừng lại, hắn lập tức lộ vẻ mặt quan tâm, hỏi.

"Sư huynh, ta không sao!" Thiếu nữ áo đỏ kia chậm rãi lắc đầu, sau đó khẽ nhíu mày lại, khó hiểu nói: "Chỉ là ngay vừa rồi trong cơ thể ta trào ra một luồng lực lượng thần bí, chỉ trong nháy mắt lực lượng huyết mạch của ta đã trở nên tinh thuần!"

"Huyết mạch tinh thuần?" Thanh niên tướng mạo tuấn lãng lộ vẻ mặt kinh ngạc.

Không chỉ một mình hắn, ngay cả hai đồng bạn bên cạnh hắn cũng có biểu cảm y như vậy.

Đương nhiên tiểu hầu tử trên vai tráng hán cao lớn kia cũng lộ ra vẻ kinh ngạc cực kỳ nhân tính hóa.

Càng quỷ dị hơn chính là con tiểu hầu tử này đột nhiên biến từ trống rỗng ra một cái bảng đen.

Tiếp theo, nó nhanh chóng chải quét, viết cái gì đó trên tấm bảng nọ rồi giơ tấm bảng đen lên: "[? _? ? ], sư muội, có phải muội nghĩ sai rồi không? Sao tự nhiên không có lý do gì mà lực lượng huyết mạch lại trở nên tinh thuần?" "

"Sư huynh, ta không tính sai đâu. Ngay vừa rồi tu vi của ta cũng trực tiếp tăng lên hai tiểu cảnh giới!" Vị thiếu nữ áo đỏ kia cũng không nhiều lời, trực tiếp phát khí tức ra, tu vi này của nàng ấy rõ ràng là Yêu Thánh hậu kỳ.

"Ta móa nó. Đúng là như vậy thật. Vậy mà tu vi của sư muội Tiểu Hồng còn cao hơn cả hầu ca ca!” Lúc này, công tử ca phúc hậu kia kinh ngạc nói.

"(`⌒′メ) Đồ ngốc, nếu ngươi không biết nói chuyện thì ít nói đi một chút!" Tiểu hầu tử lại giơ lên tấm bảng đen, vẻ mặt tức giận trừng mắt nhìn công tử ca phúc hậu kia.

Lục Nhân không đi để ý tới một người một hầu đang đùa giỡn bên cạnh, mà nhíu mày suy tư trong chốc lát, chợt nói: "Ta nghĩ có lẽ việc này có liên quan tới sư phụ chúng ta!"

"Sư phụ?"

Khung cảnh đột nhiên an tĩnh lại.

Từng đôi mắt lấp lánh lập tức tập trung ở trên người Lục Nhân, mấy người đều đang chờ đợi hắn nói tiếp.

"Đây chỉ là suy đoán của ta thôi. Ta từng nghe sư cô nói, sư phụ là một tồn tại thần bí cực kỳ mạnh mẽ, có thể dễ dàng thay đổi quy luật vận hành của vạn vật thế gian!" Lục Nhân cân nhắc một lúc mới nhẹ giọng giải thích.

Đám tiểu hầu tử đưa mắt nhìn nhau

Thật ra bọn họ là những người hiểu rõ ràng nhất sự khủng bố của sư phụ mình, nhưng mà…

"Vậy vì sao sư phụ lại làm cho ta tăng lực lượng huyết mạch lên?" Thiếu nữ áo đỏ khó hiểu nói.

"Không rõ lắm, nhưng sư phụ làm như vậy, khẳng định có dụng ý của người!" Lục Nhân lộ ánh mắt kiên định sùng bái nói.

"Đừng nghĩ nhiều, chúng ta tiếp tục tới Tây Phương đi, không ngờ ở một nơi hoang vu như vậy cũng có một tòa chùa miếu!"

Nói xong, Lục Nhân đưa mắt nhìn về phương xa, ánh mắt lóe sáng.

"Tốt nhất là tòa chùa miếu kia đừng có giống Phạm Tịnh tự lúc trước, là một nơi dơ bẩn không chịu nổi, bằng không ta không ngại lại hủy thêm một tòa!"

Có hai người đang đứng phía trước một tòa miếu đổ nát phía Tây La Dương huyện, Khai Nguyên phủ.

Một vị là lão giả tóc bạc mặt hồng hào, một vị khác là hài đồng ước chừng bốn năm tuổi, hài đồng này mềm mại mũm mĩm, tựa như phúc oa oa đi ra từ tranh tết.

Thế nhưng giờ phút này, lão giả tóc bạc mặt hồng hào kia lại cung kính hành lễ với hài đồng đối diện.

Nếu có người ngoài thấy cảnh như vậy, tuyệt đối sẽ cảm thấy vô cùng quái lạ.

Ngô Huyền Tử không dám có nửa điểm qua loa với hài đồng trước mặt, thái độ rất đúng mực, lịch sự, không kiêu ngạo không siểm nịnh.

Dù sao, lão cũng là người đã từng trải việc đời.

Không nói tới vị Bộ tiên sinh thần bí kia, chỉ nói tới Hồng Thất thôi, cũng là lão khất cái, hiện giờ vị kia chính là tồn tại Thiên Tiên cảnh.

Mà Thiên Tuyền lão nhân cũng không có dựa vào bản thân mình mạnh mẽ mà bắt nạt kẻ yếu.

Tuy bàn về tu vi, Á Thánh nho đạo thấp hơn lão rất nhiều, nhưng luận về cảm ngộ thiên đạo, Á Thánh nho đạo lại vượt qua lão.

"Đạo hữu, những tồn tại dùng nho đạo nhập Thánh Nhân trên cả Thiên Nam lục địa có thể đếm được trên đầu ngón tay, xưng hô đạo hữu một tiếng Thánh Nhân cũng không quá!" Thiên Tuyền lão nhân chậm rãi lắc đầu.

Dù Á Thánh nho đạo không thể so sánh với Thánh Nhân nho đạo chân chính, nhưng những tồn tại này cũng đủ tư cách để những người khác tôn xưng bọn họ là Thánh Nhân.

Bình Luận (0)
Comment