Huống chi, cả Thiên Nam lục địa chỉ có mỗi hai vị Thánh Nhân nho đạo.
Một vị trong đó còn sớm rời khỏi phương thiên địa này từ hơn vạn năm trước, hiện giờ chỉ còn lại một vị Thánh Nhân nho đạo mà thôi.
"Không biết đạo hữu xưng hô như thế nào?" Ngô Huyền Tử cũng không dây dưa trên vấn đề này thêm nữa, lão cung kính ôm quyền, dò hỏi.
"Thiên Tuyền Tử!" Thiên Tuyền lão nhân cười nhạt, cất giọng nhẹ như gió thổi mây bay nhưng phối hợp với khuôn mặt nhỏ nhắn non nớt của lão kia, nhìn thế nào cũng cảm thấy có chút không hài hòa.
"Thiên Tuyền Tử?" Ngô Huyền Tử thì thào trong miệng sau đó cau mày.
Lão chưa từng nghe tới cái tên này, nhưng Thiên Nam lục địa quá mức rộng lớn, vẫn tồn tại một chút khổ tu giả không màng thế sự.
"Bổn tọa bế quan hàng năm, rất ít tiếp xúc cùng ngoại giới, đạo hữu không có nghe nói qua cũng rất bình thường." Thiên Tuyền lão nhân nhìn ra suy nghĩ của Ngô Huyền Tử, cười nhạt nói: "Nhưng mà bổn tọa thấy đạo hữu không giống như vô tình đi ngang qua nơi này.”
"Quả thật đúng như đạo hữu nói, đúng là tại hạ không vô tình đi ngang qua nơi đây!" Ngô Huyền Tử cũng không phủ nhận, ngược lại còn hào phóng thoải mái thừa nhận.
Thiên Tuyền lão nhân lại rất có hứng thú nhìn Ngô Huyền Tử, tựa như đang chờ đợi Ngô Huyền Tử nói tiếp.
Ngô Huyền Tử cũng không để Thiên Tuyền lão nhân phải đợi lâu, đã nhẹ giọng mở miệng hỏi: "Đạo hữu, lúc trước có phải ngươi đã gặp được một lão hán tướng mạo xấu xí hay không?"
"Lão hán tướng mạo xấu xí?" Thiên Tuyền lão nhân sửng sốt một chút nhưng trong đầu lập tức hiện lên một nét mặt già nua nịnh nọt.
"Ngươi biết lão hán kia?" Thiên Tuyền lão nhân kinh ngạc nói.
"Miễn cưỡng coi là biết!" Ngô Huyền Tử ho nhẹ một tiếng, trên mặt không tự giác được khẽ co giật vài cái.
Nhưng vẫn bị Thiên Tuyền lão nhân rất nhạy bén nhận ra.
Trong lòng Thiên Tuyền lão nhân đầy nghi hoặc.
Dù Ngô Huyền Tử đã che giấu rất khá nhưng lão vẫn có thể nhận ra khi Ngô Huyền Tử nghe nói tới lão hán tướng mạo xấu xí kia, trên mặt lập tức xuất hiện một loại vẻ mặt rất kỳ quái.
Vẻ mặt kỳ quái này có bất đắc dĩ, có rối rắm, có phức tạp, có cười khổ.
Hay là lão hán kia đã làm gì Ngô Huyền Tử?
Chuyện này không quá có khả năng đâu!
Nói như thế nào Ngô Huyền Tử cũng là Á Thánh nho đạo.
Mà lão hán kia, tuy rằng huyết khí mạnh hơn người thường, nhưng ở trước mặt Ngô Huyền Tử, hoàn toàn không đáng nhắc tới.
Thiên Tuyền lão nhân cũng không nghĩ nhiều, lại cười nói: "Khó tránh khí huyết của lão hán kia khác hẳn với thường nhân, chắc là công lao của đạo hữu?"
"Đạo hữu đã hiểu lầm rồi, chuyện Tống Lại Tử kia khí huyết tràn đầy không có một chút liên quan với tại hạ!" Ngô Huyền Tử lắc đầu.
"Hóa ra lão hán kia tên là Tống Lại Tử, quả thật người cũng như tên!" Thiên Tuyền lão nhân hồi tưởng lại tướng mạo của Tống Lại Tử một chút, không khỏi gật đầu:
"Ngươi nói chuyện Tống Lại Tử kia khí huyết tràn đầy không có liên quan với ngươi nhưng theo ta quan sát Tống Lại Tử kia lại không giống người trời sinh có thể chất đặc thù, càng giống như hậu thiên bồi dưỡng hơn!"
Đương nhiên Thiên Tuyền lão nhân vẫn phải có chút ánh mắt đó.
"Đạo hữu, quả thật chuyện Tống Lại Tử khí huyết tràn đầy là do hậu thiên bồi dưỡng, nhưng đúng thật chuyện hắn khí huyết tràn đầy không hề liên quan chút nào với tại hạ mà là một người khác!"
Nói đến một người khác này, trong mắt Ngô Huyền Tử lập tức hiện lên vẻ sùng kính khó nén.
Cảnh này khiến trong lòng Thiên Tuyền lão nhân âm thầm kinh dị.
Có thể khiến cho một vị đường đường là Á Thánh nho đạo lộ vẻ mặt sùng kính, rốt cuộc một người khác kia có tu vi gì?
Chẳng lẽ là Thánh Nhân nho đạo?
Dù sao, khi Ngô Huyền Tử đối mặt với lão cũng chỉ tỏ ra cung kính mà thôi.
Nhưng thiên địa linh khí ở nơi này cũng không nồng đậm, thậm chí có thể nói là cằn cỗi.
Chẳng qua một chỗ như vậy, không những có Á Thánh nho đạo lựa chọn làm nơi ẩn tu, thậm chí còn tồn tại một vị tu sĩ nào đó khiến Á Thánh nho đạo sùng kính.
"Không biết vị đạo hữu kia là..." Thiên Tuyền lão nhân vừa muốn hỏi người nọ là ai, chợt thiên địa linh lực chung quanh bỗng trở nên xao động bất an, giống như đã bị một loại lực lượng mạnh mẽ nào đó hấp dẫn.
Mà đúng lúc này, một luồng khí tức bất hủ vô hình bỗng dưng bắn thẳng đến phía chân trời, hình thành một đám đạo vận phù văn ở trên bầu trời.
"Đại đạo khí vận!" Thiên Tuyền lão nhân thất thanh nói.
Lúc bình thường có thể xuất hiện loại tình huống này, chỉ có thể nói ở cách đó không xa có một kiện thiên địa chí bảo ẩn chứa đại đạo khí vận xuất thế.
Nhưng ở một nơi hẻo lánh này làm sao có thể xuất hiện thiên địa chí bảo xuất thế?
Phải biết rằng số lượng thiên địa chí bảo trên thế gian đều có thể đếm được trên đầu ngón tay, mỗi một kiện xuất thế đều sẽ nhấc lên sóng to gió lớn trong Tu Tiên giới.