Dù Đoạn Chính Hậu chưa nói những nông cụ kia có phẩm cấp gì, nhưng lúc ấy từ trong ánh mắt sùng kính đầy hướng tới của Đoạn Chính Hậu, lão đã biết những nông cụ kia cực kỳ không đơn giản.
Sau khi lão nghĩ tới những công cụ kia đều do vị tồn tại ấy tự tay làm ra, lão lại cảm thấy tất cả những điều đó đều được giải thích xong rồi.
Dù sao vật phẩm do chính tay vị tồn tại kia tạo ra đâu thể là vật phàm đơn giản?
Rồi sau đó, cứ một đường như vậy, Thiên Tuyền Tử được Ngô Huyền Tử đưa tới phía trước đền thờ tiểu trấn.
Dù Ngô Huyền Tử đã từng dặn dò từ trước, nói lão đừng quá giật mình khi gặp được những chuyện lạ thường trong tiểu trấn nhưng ngay khi Thiên Huyền Tử nhìn thấy vô số văn tự ẩn chứa đại đạo khí vận bên trên đền thờ kia, lão vẫn bị kinh hoảng một phen.
…
Tại tiểu viện nhà nông ở phía sau núi tiểu trấn.
Bộ Phàm đã chết lặng nghe những tiếng nhắc nhở của hệ thống vang lên trong đầu.
【 Thiên Tuyền Tử sinh ra cảm giác kính sợ với ngươi, giá trị hảo cảm trước mắt là 82】
【 Thiên Tuyền Tử sinh ra cảm giác kính sợ với ngươi, giá trị hảo cảm trước mắt là 85】
【 Thiên Tuyền Tử sinh ra cảm giác kính sợ với ngươi, giá trị hảo cảm trước mắt là 90】
Trong lòng Bộ Phàm đầy bất đắc dĩ, hắn cảm thấy hiện giờ dù hắn có giải thích với Thiên Tuyền Tử rằng mình không phải ẩn sĩ cao nhân, chỉ sợ đối phương cũng sẽ không tin tưởng.
Trong đỉnh núi Kỳ Lân sơn nằm trong Thương Lâm sơn mạch có một tòa đại điện to lớn, ngay bên dưới mái hiên bên ngoài đại điện có treo một tấm biển cao cao.
Trên tấm biển viết sáu chữ: “Phân viện thư viện Bất Phàm”, chữ viết cứng cáp hữu lực, giữa những hàng chữ còn mơ hồ lộ ra một luồng hạo nhiên chi khí nho nhã.
Mà đúng lúc này, một âm thanh dễ nghe như chuông bạc dần dần truyền đến.
"Uất Cô đài hạ thanh giang thuỷ,
Trung gian đa thiểu hành nhân lệ.
Tây bắc vọng Trường An,
Khả liên vô số san.
Thanh san già bất trú,
Tất cánh đồng lưu khứ.
Giang vãn chính sầu dư,
Sơn thâm văn giá cô."
(Tạm dịch: Uất Cô đài trên dòng xanh ngọc
Khoảng giữa chan chứa lệ thương mong
Vọng Trường An từ phương Tây Bắc
Chỉ thấy núi non mãi chập chùng.
Núi thấp, non cao nhìn không ngớt
Cuối cùng vẫn chảy về Đông hết
Chạng vạng, giữa dòng đồng thương cảm
Trong núi, đa đa kêu chẳng đừng…”
Một tiểu cô nương ước chừng sáu bảy tuổi, mặc y phục màu đỏ thẫm khoanh hai tay, đứng trên đài cao, nhìn cảnh sắc núi sông xa xa.
Mà ở phía sau tiểu cô nương còn có sáu nam hai nữ đang đứng thẳng, nam anh tuấn ung dung, diện mạo bất phàm, nữ tướng mạo quyến rũ động lòng người, dáng người xinh đẹp.
Giờ phút này, tám người ấy không khỏi chậm rãi nhắm mắt lại, trong miệng thầm mặc niệm câu thơ mà tiểu cô nương kia vừa đọc, trên người không hẹn mà cùng tản ra hạo nhiên chi khí.
"Phong thái của tiên sinh thật đáng ngưỡng mộ!"
Ngay tức khắc, tám người đồng loạt nói lời khen ngợi
Dù bọn họ không biết Trường An trong miệng tiểu nữ hài y phục đỏ kia là nơi nào nhưng chuyện đó cũng không cản trở bọn họ khen ngợi bài thơ tuyệt hay này.
"Ta không làm bài thơ này!" Tiểu nữ hài y phục đỏ chậm rãi lắc đầu.
"Chẳng lẽ là vị ca ca kia của tiên sinh làm?" Lúc này, một phụ nhân dung mạo diễm lệ thật cẩn thận hỏi.
Mấy người bên cạnh nghe vậy, lập tức giật mình hiểu ra.
Thật ra chuyện này cũng chẳng phải bí mật gì trong Kì Lân sơn.
Rất nhiều Yêu tộc đều biết Bộ tiên sinh từng gặp được một vị cao nhân thần bí khó lường, ở trong khu vực của Nhân tộc. Vị cao nhân kia chẳng những đã coi Bộ tiên sinh là muội muội, còn truyền thụ cho Bộ tiên sinh pháp môn tu hành nho đạo.
Ngay cả Tòng Tâm Chi Đạo của Bộ tiên sinh cũng xuất phát từ người nọ.
Đúng vậy.
Tiểu nữ hài y phục đỏ này cũng không phải người khác, đúng là Hỏa Kỳ Lân.
Hỏa Kỳ Lân đã truyền đạo ở Kì Lân sơn hơn mười năm rồi.
Vài năm đầu, chỉ có kỳ lân nhất tộc, tiếp đó, một vài Yêu tộc có quan hệ hữu hảo với kỳ lân nhất tộc đều tham gia, tới sau này, không biết như thế nào mà tin tức lại truyền khắp cả Yêu tộc trong Thương Lâm sơn mạch.
Những Yêu tộc này nghe nói Hỏa Kỳ Lân truyền đạo pháp có trợ giúp tăng lên tu vi, đều phái trưởng lão trong tộc sửa chữa mối quan hệ với kỳ lân nhất tộc.
Kỳ lân nhất tộc vừa nhìn đã biết mục đích của những Yêu tộc này, nhưng bọn họ lại không tiện ngay mặt từ chối, chỉ có thể hỏi ý tứ của Hỏa Kỳ Lân.
Mà Hỏa Kỳ Lân lại lạnh nhạt nói một câu.
"Ca ca không ngại ta là Yêu tộc mà dạy ta nho đạo của Nhân tộc. Hắn đã truyền cho ta đại đạo, ta đâu thể giấu cho riêng mình, chỉ cần tộc nào bằng lòng học, đều có thể đến đây."
Vì thế, kỳ lân nhất tộc thành lập một tòa thư viện ở trong núi Hỏa Kỳ Lân.
Cũng là thư viện đầu tiên trong Yêu tộc.
Hiện giờ những Yêu tộc đến phân viện thư viện Bất Phàm ở Kì Lân sơn nghe Hỏa Kỳ Lân truyền đạo đã không chỉ đơn giản là kỳ lân nhất tộc.
Thậm chí, cả phượng hoàng nhất tộc vốn có xung đột cùng kỳ lân nhất tộc, cũng vì có thể nghe Hỏa Kỳ Lân truyền đạo, mà tự nguyện từ bỏ ân oán đôi bên, giải hòa cùng kỳ lân nhất tộc.