Có thể nói từ sau khi Hỏa Kỳ Lân truyền đạo, bên trong Yêu tộc đã ít đi rất nhiều tranh cãi xung đột.
"Cũng tới lúc ta cần phải trở về!" Hỏa Kỳ Lân chắp hai tay, thở dài, giọng nói trầm ổn dễ nghe.
Lúc trước, nàng ấy đã nói với ca ca rằng, mình đi rồi sẽ trở về, chẳng ngờ thời gian nhoáng lên một cái, đã hơn mười năm rồi.
Không biết ca ca còn nhớ ven hồ Đại Minh...
Không đúng không đúng.
Xuyến thai.
Không biết ca ca còn nhớ nàng ấy không?
Cả Tiểu Bạch nữa.
Không biết Tiểu Bạch đã trưởng thành chưa?
…
Bên kia.
Trên con đường xi măng phía sau núi Ca Lạp trấn.
Thiên Tuyền Tử vừa nhìn thấy cảnh cực kỳ quỷ dị.
Giờ phút này, trên bãi đất trống ở cách đó không xa có một con cóc hình thể khổng lồ.
Trên đầu con cóc này buộc chặt một sợi dây lưng màu đỏ, trên dây lưng viết hai chữ "Tất thắng".
Mà ở đối diện con cóc chính là một con tiểu bạch lư hình thể chẳng to lớn chút nào.
Nhưng rõ ràng hình thể chênh lệch thật lớn, mà ánh mắt tiểu bạch lư lại cực kỳ bình thản, còn thường xuyên ngáp một cái, giống như nó cực kỳ khinh miệt xem thường con cóc trước mặt.
Có lẽ do vẻ mặt khinh miệt của tiểu bạch lư đã chọc giận con cóc, khiến con cóc kia rít gào một tiếng, sau đó, nó trực tiếp ra sức đánh tới tiểu bạch lư, làm nổi lên cảnh bụi đất phô thiên cái địa.
"Uỳnh!"
Ngay khi con cóc đánh đến gần điểm yếu hại của tiểu bạch lư, thân hình con tiểu bạch lư kia chợt lóe, đã xuất hiện ở trước mặt con cóc ngay khi con cóc kia kịp hành động, sau đó đạp cho nó một cái.
Chỉ nghe "hưu" một tiếng, bỗng nhiên con cóc bị đá bay.
"Rống rống!"
Cùng với hai tiếng rít gào không cam lòng, con cóc hóa thành một ngôi sao biến mất ở phía chân trời.
Thiên Tuyền Tử thấy cảnh như vậy, trong đầu đột nhiên nhảy ra một câu.
"Ta sẽ còn quay trở lại!"
Thiên Tuyền Tử lắc mạnh đầu, ném mớ suy nghĩ rối loạn lung tung ấy ra sau đầu.
"Đạo hữu, hai con yêu thú này là..."
Thiên Tuyền Tử hướng ánh mắt nhìn về phía Ngô Huyền Tử bên cạnh, dù lão không sử dụng thần thức, nhưng vẫn có thể cảm nhận được khí tức hung thú mơ hồ tản ra từ trên người con cóc kia.
Mà Ngô Huyền Tử vẫn giữ nguyên vẻ mặt bình thản, giống như đã sớm quen thuộc với cảnh trước mắt này rồi.
"Đạo hữu đừng giật mình, hai con thần thú này là vật nuôi nhà Bộ tiên sinh, thời điểm không có việc gì chúng nó sẽ như vậy!" Ngô Huyền Tử vuốt vuốt râu bạc, cười giải thích.
"Thì ra là thế!" Thiên Tuyền Tử cũng không tiếp tục truy vấn.
"Đói!"
Ngay lúc đó, tiểu bạch lư liếc mắt nhìn Thiên Tuyền Tử một cái, tiếp theo mới quay về phía Ngô Huyền Tử, rất có nhân tính gật đầu, cuối cùng mới quay đầu bước đi.
"Đạo hữu, chúng ta đi theo Tiểu Bạch đi!" Ngô Huyền Tử biết ý của tiểu bạch lư, cười nói.
Thiên Tuyền Tử hít một hơi thật sâu, gật đầu.
So sánh với con cóc kia, thoạt nhìn tiểu bạch lư trước mắt cực kỳ bình thường, trên người cũng không có bất cứ một khí tức nào, giống như nó thực sự là một con lừa bình thường trong thế tục.
Nhưng một con lừa có thể dùng một kích đá bay một con cóc có được huyết mạch hung thú, làm sao có thể là một con lừa trắng phổ thông bình thường?
Một đường đi trước.
Chỉ chốc lát sau, bọn họ đã nhìn thấy tiểu viện nhà nông ở phương xa xa.
Từ sau khi Thiên Tuyền Tử bước vào tiểu trấn này, lão sợ làm vị Bộ tiên sinh thần bí kia tức giận, nên không dám sử dụng thần thức đi nhìn trộm bí mật của tiểu trấn này.
"Viện tử kia là chỗ ở của Bộ tiên sinh!" Ngô Huyền Tử giới thiệu với Thiên Tuyền Tử bên cạnh.
Trong lòng Thiên Tuyền Tử hơi có chút kinh ngạc, nhưng cũng không ngoài ý muốn.
Theo như lão hiểu, người càng có tu vi cao thâm sẽ càng khiêm tốn.
Rất nhanh, bọn họ đã đi tới trước cửa tiểu viện nhà nông.
Tiểu bạch lư trực tiếp vào trong sân, mà Ngô Huyền Tử và Thiên Tuyền Tử lại nghỉ chân ở trước sân.
"Tiên sinh có ở nhà không?" Dù lúc trước Ngô Huyền Tử đã nói sẽ dẫn người đi tới, nhưng xuất phát từ tôn trọng lễ phép, lão vẫn mở miệng dò hỏi.
"Vào đi!" Lúc này, một âm thanh nho nhã hiền hoà truyền đến.
"Mời Thiên Tuyền Tử đạo hữu vào!" Ngô Huyền Tử vươn tay, làm ra một động tác xin mời.
Thiên Tuyền Tử hít một hơi thật sâu, bước chân vào sân.
Thứ đầu tiên hiện lên trong mắt lão là một gốc cây đào.
Bên dưới cây đào là một vị nam tử nho nhã đang ngồi phía trước bàn đá.
Giờ phút này, nam tử nho nhã ấy vừa cúi đầu xuống, không vội không chậm khuấy trà, mang tới cho người ta một loại cảm giác vô cùng an nhàn, thư thái.
Mà trong không khí mơ hồ lan tỏa một luồng trà hương tươi mát, thấm vào gan ruột.
Thiên Tuyền Tử không nhịn được chậm rãi nhắm mắt lại.
Ngay thời khắc ấy, tựa như lão đã hóa thành lá trà ở bên trong luồng trà hương thấm vào gan ruột này, nhiều lần chìm nổi, cuối cùng quay về bình tĩnh.
"Trà đạo nhập Thánh!"
Trong phòng.
Đại Ny cúi đầu thêu thùa may vá.
Tiểu Hỉ Bảo cũng ngồi cúi đầu bên cạnh nàng, ra dáng ra hình thêu chữ trên cái yếm nhỏ màu đỏ, ngược lại Tiểu Ny chống một tay vào sườn mặt, ánh mắt thường xuyên quét ra bên ngoài.
"Đại tỷ, tỷ nói xem, Ngô phu tử sẽ mang người nào đến?" Tiểu Ny tò mò nhìn về phía Đại Ny.
"Làm sao mà ta biết được?" Đại Ny ngước mắt khẽ cười nói.
"Chẳng lẽ tỷ không tò mò chút nào? Lỡ như Ngô phu tử mang về một nữ nhân có dáng dấp xinh đẹp hơn tỷ thì sao?" Tiểu Ny trêu ghẹo nói.