Đại Boss Tân Thủ Thôn ( Dịch )

Chương 282 - Chương 990 - Hỗn Độn Chung

Chương 990 - Hỗn Độn Chung
Chương 990 - Hỗn Độn Chung

"Đúng thì thế nào?" Đại Ny cười hỏi ngược lại.

"Đại tỷ, tỷ quá tự tin về tỷ phu của ta rồi. Chính tai ta đã nghe Minh Châu nói, trên đời sẽ không có con mèo nào không ăn vụng!" Tiểu Ny buồn bực nói.

"Nhưng mà người chung quy lại vẫn là người, mà không phải là mèo!" Đại Ny vẫn cười dịu dàng như trước, nói.

Tiểu Ny hết chỗ nói rồi, không biết vì sao lúc ở trước mặt đại tỷ, nàng ấy luôn có một loại cảm giác chỉ số thông minh bị nghiền áp.

"Tiểu di, nếu người tò mò Ngô gia gia mang ai đến, người có thể đi nhìn xem mà!"

Lúc này, Tiểu Hỉ Bảo đang cúi đầu thêu bên cạnh, lập tức ngẩng đầu lên, chớp chớp mắt to, cất giọng non nớt dễ nghe nói.

"Vẫn nên quên đi, ngay cả chuyện bưng trà rót nước phụ thân ngươi còn tự mình làm, chắc là huynh ấy có chuyện gì cần phải đàm luận cùng mấy người Ngô phu tử, ta đi ra ngoài không phải đã thành nghe lén sao?" Tiểu Ny lắc mạnh đầu: "Quên đi quên đi, ta vẫn nên làm vài bộ váy xinh đẹp cho tiểu muội muội tương lai của Tiểu Hỉ Bảo thì hơn!"

Cùng lúc đó.

【 Thiên Tuyền Tử: Độ Kiếp hậu kỳ, lão tổ Vạn Cổ Đệ Nhất tông, sau khi biết được chuyện của ngươi từ trong miệng hảo hữu Ngô Huyền Tử của ngươi, đã sinh ra tình cảm sùng kính với ngươi, giá trị hảo cảm trước mắt là 95】

Vạn Cổ Đệ Nhất tông?

Môn phái này có cái tên vang dội ghê?

Thật ra Bộ Phàm không phải muốn trốn tránh mấy người Đại Ny, mà là Ngô Huyền Tử đã thổi phồng hắn lên cao quá.

Tuy hắn còn không rõ ràng lắm rút cuộc Ngô Huyền Tử đã thổi phồng cái gì ở trước mặt Thiên Tuyền Tử.

Nhưng từ giá trị hảo cảm chín mươi lăm của Thiên Tuyền Tử kia mà đoán, hắn cũng biết được đại khái, có thể khiến cho đường đường một lão tổ Độ Kiếp hậu kỳ phải sùng kính, chỉ sợ Ngô Huyền Tử lại miêu tả hắn thành ẩn sĩ cao nhân gì đó rồi.

Cho nên vì làm màu…

Không đúng.

Vì giữ gìn một chút cảm giác thần bí, hắn chỉ có thể tự mình tiếp đãi Thiên Tuyền Tử mà thôi.

Ngay cả pha trà, hắn cũng tự mình ra tay.

Tuy nói loại đồ chơi như trà nước này chỉ là vật phẩm thế tục, nhưng tu sĩ cũng là người.

Hơn nữa trà đạo của hắn chính là tồn tại mãn cấp, dùng để chiêu đãi một tu sĩ Độ Kiếp vẫn có thể ra tay được.

Cũng may, có vài lần kinh nghiệm lúc trước, Bộ Phàm chẳng rối rắm quá nhiều về chuyện ẩn sĩ cao nhân này, ngược lại hết thảy đều thuận buồm xuôi gió.

"Vãn bối Thiên Tuyền Tử, ra mắt tiên sinh!" Thiên Tuyền Tử lộ vẻ mặt cung kính, ôm quyền hành lễ.

Trước khi hai người đến đây, Ngô Huyền Tử đã dặn dò lão rồi, vị Bộ tiên sinh trước mắt này không hề thích người khác gọi hắn là tiền bối.

"Ừm, mời ngồi!" Bộ Phàm chậm rãi nâng tay lên, ý bảo hai người ngồi xuống.

Thiên Tuyền Tử chần chờ một chút, nhưng vẫn cùng Ngô Huyền Tử nói lời cảm tạ một tiếng sau đó ngồi xuống.

"Hàn xá đơn sơ, đạo hữu đừng ghét bỏ!" Bộ Phàm cất giọng bình thản trầm ổn, mang tới cho người ta một loại cảm giác bình dị gần gũi lại không mất phần uy nghiêm.

"Không có!" Thiên Tuyền Tử vội lắc đầu.

Tuy thoạt nhìn nơi này rất đơn sơ nhưng có một vị ẩn sĩ cao nhân như vậy ở lại, mặc dù có đơn sơ hơn nữa cũng trở nên không đơn sơ.

Lúc ban đầu, Bộ Phàm còn muốn khắc vài chữ lên giấy dán vào phòng ốc sơ sài nhà mình, nói cái gì mà ‘núi không cao, có tiên tất linh, nước không sâu, có long tất linh…’.

Nhưng hắn nhìn thấy Ngô Huyền Tử bên cạnh, lập tức phản ứng lại, hắn đã từng nói mấy chữ phòng ốc sơ sài này rồi.

Bởi vậy, hắn chưa nói, ngược lại Ngô Huyền Tử đột nhiên rung đùi đắc ý ngâm:

"Núi không cao, có tiên tất linh, nước không sâu, có long tất linh, đúng là phòng ốc sơ sài, chỉ có đạo đức cao sang..."

Ngô Huyền Tử chậm rãi đọc hoàn chỉnh mấy câu phòng ốc sơ sài.

Tuy Thiên Tuyền Tử không biết Nam Dương Gia Cát lư (tục xưng là Gia Cát am, được dựng lên để tưởng nhớ Gia Cát Lượng ở Nam Dương) hay Tây Thục Tử Vân đình (nằm trong khu vực danh lam thắng cảnh của Tây sơn – Phượng Hoàng sơn) ở nơi nào, càng không biết Khổng Tử là người phương nào, nhưng chuyện đó cũng không gây trở ngại về khả năng giám định và thưởng thức ý tứ trong tác phẩm này.

"Hay một câu có gì đơn sơ đâu! Ngô Thánh Nhân không hổ là Thánh Nhân đương thời!" Thiên Tuyền Tử kính nể nói.

"Đạo hữu hiểu lầm rồi, ta đâu thể làm ra được tác phẩm kinh thiên như vậy!" Ngô Huyền Tử lắc đầu.

"Không phải ngươi!" Thiên Tuyền Tử sửng sốt một chút nhưng rất nhanh lão đã ý thức được cái gì, vội vàng nói: "Chẳng lẽ là Bộ tiên sinh?"

"Đúng vậy!" Ngô Huyền Tử vuốt vuốt râu, gật đầu.

"Tiên sinh đại tài!" Trong mắt Thiên Tuyền Tử càng lộ ra sự kính nể nói.

"Chuyện này đâu tính là gì, nơi này của ta chẳng có gì hay ho để chiêu đãi đạo hữu của ngươi. Đây là trà do ta tự tay pha. Hai vị đừng khách khí!"

Bộ Phàm vội ho một tiếng, nhanh chóng nói sang chuyện khác, chậm rãi đặt hai chén trà ở trước mặt Thiên Tuyền Tử và Ngô Huyền Tử.

"Xin mời Thiên Tuyền Tử đạo hữu!”

Ngô Huyền Tử dĩ nhiên sẽ không khách khí, sau khi lão làm ra động tác mời Thiên Tuyền Tử, đã nhanh chóng nâng chén trà lên, bắt đầu hưởng thụ.

Thiên Tuyền Tử nhìn thấy chén trà đặt trên bàn đá đang bốc lên từng làn sương trắng, khe khẽ nuốt vài ngụm nước miếng.

Đây chính là một ly trà được Thánh Nhân dùng trà nhập đạo tự tay pha.

Bình Luận (0)
Comment