Đại Boss Tân Thủ Thôn ( Dịch )

Chương 286 - Chương 994 - Ngươi Thích Ăn Hành Không? (2)

Chương 994 - Ngươi Thích Ăn Hành Không? (2)
Chương 994 - Ngươi Thích Ăn Hành Không? (2)

Đoạn thời gian tiếp theo, Bộ Phàm cùng Thiên Tuyền Tử, Ngô Huyền Tử vừa uống trà vừa nói chuyện phiếm.

Đương nhiên Bộ Phàm sẽ không ngây ngốc tán gẫu về chuyện tu hành, hắn chỉ nói về nhân sinh đại đạo triết học mà thôi.

Dù sao trên phương diện tu tiên, có thể Bộ Phàm không bằng Thiên Tuyền Tử và Ngô Huyền Tử, nhưng về mặt tư tưởng, sau lưng hắn chính là tri thức của cả một tinh cầu.

"Tỷ phu, tỷ của ta nói đêm nay có khách nhân, bảo ta hỏi huynh đêm nay muốn ăn cái gì?" Ngay lúc đó, Tiểu Ny từ trong phòng đi ra, nhưng nàng ấy vừa bước đến, đã thấy một hài tử bốn năm tuổi ngồi bên cạnh Ngô Huyền Tử.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của hài tử này vô cùng tinh xảo đáng yêu.

"Hài tử của nhà ai nha? Dáng dấp cũng quá đáng yêu rồi?"

Tiểu Ny không khỏi kinh ngạc thốt lên một tiếng, sau đó bước nhanh đến, đánh giá khắp nơi trên người Thiên Tuyền Tử rồi mới chịu đưa mắt nhìn Ngô Huyền Tử: "Ngô phu tử, chẳng lẽ hài tử này là tôn tử của người?"

"Tiểu Ny cô nương, ngàn vạn đừng nói lung tung!" Ngô Huyền Tử xấu hổ, lão cũng không dám coi tồn tại đường đường là một vị Độ Kiếp kỳ trở thành tôn tử.

"Có gì mà nói lung tung?" Tiểu Ny lộ vẻ mặt khó hiểu, nhưng nhìn thấy hài tử đáng yêu trước mắt, nàng ấy lại có một loại xúc động muốn xoa bóp khuôn mặt nhỏ nhắn mũm mĩm của Thiên Tuyền Tử kia.

Ngô Huyền Tử nghẹn lời, bỗng nhiên lão lại không biết nên giải thích như thế nào, đành phải hướng ánh mắt nhìn về phía Bộ Phàm.

"Tiểu Ny, vị này không phải là hài tử gì đó đâu!" Bộ Phàm vội ho một tiếng.

"Không phải hài tử ư?" Tiểu Ny kinh ngạc hỏi.

"Ừm, vị này chính là hảo hữu của Ngô phu tử. Thoạt nhìn chỉ có hình dáng hài đồng, nhưng thật ra tuổi tác lại không nhỏ hơn Ngô phu tử!" Bộ Phàm nhẹ giọng giải thích.

"Cái gì? Điều này sao có thể!"

Tiểu Ny trừng lớn con mắt, có chút khó có thể tin nhìn Thiên Tuyền Tử một cái.

"Vị tiểu cô nương này, quả thật ta không phải hài đồng!" Thiên Tuyền Tử gật đầu.

Tuy cô nương trước mặt là một nữ tử phàm nhân, nhưng từ thái độ của Ngô Huyền Tử và Bộ tiên sinh, lão cũng không dám chậm trễ.

"Giọng nói của ngươi!" Tiểu Ny nghe được giọng nói già nua của Thiên Huyền Tử, bỗng nhiên che cái miệng nhỏ nhắn, trong mắt dày đặc sự kinh hoàng.

"Hiện giờ muội đã tin chưa? Khi vị hảo hữu của Ngô phu tử này còn nhỏ, lão mắc phải một loại quái bệnh, cho nên lão không thể trưởng thành và già nua giống mọi người!” Bộ Phàm lại giải thích.

"Còn có loại bệnh này?” Tiểu Ny vốn còn có chút hoài nghi, nhưng sau khi nghe giọng nói của Thiên Tuyền Tử, nàng ấy lập tức tin vài phần.

"Thiên hạ to lớn, bệnh gì cũng có!" Bộ Phàm lắc đầu cảm thán nói.

Tiểu Ny vẫn rất tin tưởng lời Bộ Phàm nói, bởi vậy ngay tức khắc, ánh mắt nàng ấy nhìn về phía Thiên Tuyền Tử mang theo vẻ đáng thương.

Người không thể lớn lên.

Tuy thoạt nhìn điều này không quá tệ, nhưng đồng thời cũng đánh mất đi niềm vui khi được làm người lớn.

"Vậy tỷ phu, có phải hảo hữu của Ngô phu tử tới tìm huynh xem bệnh hay không?" Đột nhiên Tiểu Ny tiến đến bên tai Bộ Phàm, hạ giọng nói.

"Gần như là vậy!" Bộ Phàm thuận miệng nói.

"Khó trách vừa rồi tỷ phu không cho ta chiêu đãi khách nhân, hóa ra khách nhân này có thân phận lạ thường!" Tiểu Ny giật mình hiểu ra, trong miệng thì thào tự nói

"Để ta đi nói cho tỷ của ta nghe một chút, tránh làm khách nhân buồn phiền!”

Nói xong, Tiểu Ny xoay người chạy vào trong phòng.

Bộ Phàm nhìn nha đầu nóng nảy kia, lại có chút dở khóc dở cười.

Còn tránh làm khách nhân buồn phiền chứ? Không phải hồi nãy đã làm người ta buồn phiền rồi sao?

"Ta nhận lỗi với đạo hữu. Vị cô nương vừa rồi kia là muội muội của phu nhân ta, nếu không giải thích như vậy, nàng sẽ coi đạo hữu là hài đồng! Hơn nữa nếu đạo hữu muốn ở lại trong tiểu trấn, cần phải có một lý do thích hợp, bằng không sẽ bị người ngoài coi là hài đồng thì không hay cho lắm!" Bộ Phàm nói lời đầu tiên là nhận lỗi với Thiên Tuyền Tử, tiếp theo lại giải thích.

"Tiên sinh nói rất đúng!" Thiên Tuyền Tử gật đầu đồng ý.

Thật ra lão bị người ta coi là hài đồng cũng không sao, chỉ sợ bị người bẹo mặt xoa đầu thôi. Đến lúc ấy, làm sao mà chịu nổi?

Mà giờ phút này trong phòng, Tiểu Ny đã kể chuyện của Thiên Tuyền Tử cho Đại Ny nghe.

Đại Ny còn bình thường.

Nhưng Tiểu Hỉ Bảo đã nổi lên sự hứng thú, tò mò về hình dáng của bảo bảo nọ, thậm chí còn bỏ luôn chuyện thêu thùa, trực tiếp chạy ra ngoài sân.

Đại Ny bất đắc dĩ đứng dậy, đành phải cùng Tiểu Ny đi ra khỏi phòng.

"Tuổi thật của người còn lớn hơn Ngô gia gia sao?"

Tiểu Hỉ Bảo nhìn Thiên Tuyền Tử có vóc dáng còn thấp hơn nàng ấy trước mặt, lập tức chớp chớp đôi mắt to dò hỏi.

"Ừm!"

Thiên Tuyền Tử đối mặt với một tiểu cô nương đáng yêu dễ mến như vậy, cũng không nhịn được dâng lên lòng yêu thích.

"Vậy người có thích ăn hành không?"

Thiên Tuyền Tử: "..."

Vì sao lại hỏi lão có thích ăn hành hay không?

Bình Luận (0)
Comment