Nhưng mà, chuyện này cũng khiến Thiên Tuyền Tử càng thêm kiện định với suy nghĩ vị Bộ tiên sinh trước mắt này chính là một vị lão quái vật đã sống không biết bao nhiêu vạn năm.
Và đương nhiên Bộ Phàm không hề biết Thiên Tuyền Tử đang nghĩ cái gì.
Vì ứng phó Thiên Tuyền Tử, Bộ Phàm đành phải bố trí cho Thiên Tuyền Tử một nhiệm vụ, đó là trông coi, phụ trách giám sát hiện trường.
Dù sao, việc này cũng rất thoải mái.
Nhưng Thiên Tuyền Tử lại không nghĩ như vậy.
Ở trong mắt Thiên Tuyền Tử, trông coi chuyện xây phòng ở là quan trọng nhất.
Dù sao nếu phòng ở xuất hiện một vấn đề nho nhỏ, chỉ có thể nói là lão trông coi giám sát bất lực.
Bởi vậy, tuy nhiệm vụ trông coi này cực kỳ gian khổ nhưng Bộ tiên sinh có thể giao nhiệm vụ nặng nề như vậy cho lão, cũng chính là một loại tín nhiệm mà?
Vì thế, Thiên Tuyền Tử không dám chậm trễ chút nào, từ sáng sớm đến tối muộn đều đi giám sát, thậm chí lão còn có thể đưa ra một chút ý kiến xây dựng phòng ở với Chu Minh Châu, Tống Lại Tử.
Mà lúc ban đầu khi Chu Minh Châu nhìn thấy Thiên Tuyền Tử, nàng ấy cũng không khỏi có chút kinh ngạc.
Dù sao nếu không phải giọng Thiên Tuyền Tử nói chuyện cực kỳ già nua, Chu Minh Châu cũng thực sự cho rằng Thiên Tuyền Tử trước mặt chính là một hài tử đáng yêu.
Ngạc nhiên thì ngạc nhiên nhưng Chu Minh Châu chẳng những không xem thường tụ trân nhân Thiên Tuyền Tử, ngược lại còn cực kỳ tôn kính lão.
Bởi vậy về ý kiến mà Thiên Tuyền Tử nói ra, Chu Minh Châu đều sẽ cẩn thận lắng nghe và thảo luận.
Về phần Tống Lại Tử, lại càng không cần phải nói.
Hắn chính là người biết rõ nhất về thân phận chân thật của Thiên Tuyền Tử.
Bởi vậy trên công trường thường xuyên sẽ xuất hiện một màn như vậy.
Một nữ tử xinh đẹp cùng một lão hán tướng mạo đáng khinh đang khiêm tốn khách khí nói chuyện thảo luận cùng một hài tử bốn năm tuổi.
Buổi chiều hôm ấy, Đại Ny và Tiểu Ny nấu chút chè đậu xanh, rồi để Bộ Phàm cùng với Tiểu Mãn, Tiểu Hỉ Bảo dùng xe lừa, đưa chè đậu xanh đã nấu xong tới công trường cho những người thợ làm công uống.
"Các thúc thúc bá bá, uống chè đậu xanh thôi!"
Tiểu bạch lư vừa dừng lại phía trước công trường, Tiểu Hỉ Bảo giống như tiểu tiên nữ vui vẻ nhảy xuống từ trên xe lừa, vọt vào công trường gọi người.
Vừa thấy Tiểu Hỉ Bảo đến, trên mặt đám người ở trong công trường đều không khỏi lộ ra nụ cười.
Sau đó, Tiểu Mãn và Tiểu Hỉ Bảo đứng ở bên cạnh xe lừa múc chè đậu xanh.
Rất nhiều người đều nói một tiếng cảm tạ, sau đó cả đám qua bãi đất trống bên cạnh ngồi chồm hổm uống chè đậu xanh.
Chè đậu xanh vừa vào miệng, mọi người lập tức cảm thấy thân thể dâng lên một đợt thoải mái, ngay sau đó bao nhiêu cảm giác mỏi mệt bỗng nhiên biến mất đâu không thấy, mà thay vào đó là tinh lực dư thừa.
"Các ngươi có cảm thấy mỗi lần uống xong canh do nhà trấn trưởng đưa tới, chỉ trong nháy mắt cả người sẽ tràn ngập khí lực hay không!"
"Bây giờ ngươi mới cảm thấy thế sao? Phản ứng của ngươi quá chậm tiêu rồi!"
"Chẳng lẽ các ngươi đã sớm phát hiện?"
"Còn phải nói sao? Nhưng đây cũng chẳng tính là gì. Ta nghe nói, trước kia trấn trưởng Ca Lạp trấn là một lang trung y thuật rất cao, chỉ sợ chè đậu xanh này là trấn trưởng đặc biệt ninh chế đó!"
"Cái gì mà nghe nói chứ? Tuy ta chưa tận mắt chứng kiến y thuật của trấn trưởng, nhưng hai đồ đệ của hắn lại nổi tiếng khắp tám thôn mười dặm xung quanh!"
"Chẳng lẽ ngươi vừa nhắc tới Hạ Cúc, Hạ đại phu kia? Chính nàng đã chữa khỏi bệnh cho thê tử nhà ta!" Giờ phút này, đang có sáu bảy người ngồi xổm trong một góc, vừa uống chè vừa thấp giọng nghị luận.
Đại đa số những người này cũng không phải người trong tiểu trấn, mà là Tống Lại Tử đi tới những thôn xung quanh tìm kiếm mấy người thợ nghèo khổ đưa về.
Bởi vì tiền công làm việc ở trong này cao hơn vài lần so với những nơi khác, khiến cho rất nhiều thợ xây được gọi tới đều cực kỳ quý trọng phần công tác không dễ có được này.
Cùng vì thế mà cả đám thực sự chân thành liều mạng.
Chẳng qua vẫn có chuyện khiến bọn họ không nghĩ tới chính là, nhà chủ này đối xử với đám thợ xây bọn họ quá tốt.
Chẳng những cho bọn họ tiền công cao, còn bữa bữa có thịt ăn, cơm cơm ních no bụng, buổi trưa còn có chút điểm tâm ngọt như chè.
Khiến bọn họ nhất thời có một loại cảm giác, đám người bọn họ không phải làm thợ xây mà đến để hưởng thụ…
…
Bên kia.
Dưới gốc cây đào, Bộ Phàm đang ngồi phía trước bàn đá uống chè đậu xanh cùng Thiên Tuyền Tử.
Tuy cây đào bên cạnh chỉ là cây đào bình thường, nhưng nó đã ở nhà Bộ Phàm được nhiều năm rồi, Bộ Phàm không nỡ chặt nó đi, nên vẫn để cây đào này ở lại.
"Đoạn thời gian gần đây đã làm phiền Điền tiên sinh rồi!"