Tống Tiểu Xuân mặt không chút thay đổi, hai bên trái phải còn có hai bóng dáng mảnh khảnh đi theo, phân biệt là Dương Ngọc Lan và Lạc Khuynh Thành.
"Ta nói đi ngang qua, ngươi có tin không?" Bộ Phàm cười nói.
"Không tin!" Tống Tiểu Xuân cất giọng lạnh lùng nói.
Dương Ngọc Lan và Lạc Khuynh Thành ở bên cạnh đã sớm thành thói quen với tình huống hai người này vừa thấy mặt nhau đã bùng nổ mùi thuốc súng lan tràn.
"Trấn trưởng, người ngồi một lát, ta và Lạc cô nương vào phòng bếp chuẩn bị chút trà bánh mang tới cho người!"
Dương Ngọc Lan vốn là người rất tinh tế, tự nhiên cũng nhìn ra trấn trưởng tìm phu quân của nàng ấy có việc, không tiện ở lại trong phòng lâu, đã cùng Lạc Khuynh Thành rời đi rồi.
Trong phòng lập tức trở nên im lặng.
"Cái kia... Gần đây thế nào?" Vẻ mặt Bộ Phàm có chút khó xử.
Kỳ thật đúng là hắn không biết nên nói như thế nào.
Chẳng lẽ bảo hắn nói, ta muốn đánh ngươi mười lần có được không?
Đổi lại là người bình thường, ai chịu đồng ý chứ?
"Nói đi, trong phòng cũng chỉ có hai người chúng ta thôi!" Tống Tiểu Xuân hướng ánh mắt hờ hững nhìn qua, nói.
"Ngươi đã nói như vậy, ta sẽ không khách khí. Nhưng mà ta nói xong, ngươi tuyệt đối đừng kích động! Bộ Phàm vội ho một tiếng, phải châm cho Tống Tiểu Xuân một mũi dự phòng trước đã.
"Vậy đừng nói nữa!" Tống Tiểu Xuân nhíu mày lại, đột nhiên có một loại dự cảm xấu, dứt khoát từ chối luôn.
"Đừng mà, vừa rồi chính ngươi bảo ta nói, sao bây giờ lại đổi ý rồi?" Bộ Phàm giật mình một cái, vội vàng nói.
"Nhưng hiện giờ ta không muốn nghe! Tuy ta không rõ mục đích của ngươi, nhưng ta có thể khẳng định rằng nó không phải chuyện tốt!" Tống Tiểu Xuân hướng ánh mắt nhìn thật kỹ nét mặt Bộ Phàm rồi nghiêm túc nói.
"Tiểu Xuân đồng chí, đừng vô tình như vậy, nói như thế nào chúng ta cũng coi như bằng hữu quen nhau vài chục năm. Giờ huynh đệ gặp nạn, chẳng lẽ ngươi thấy chết mà không cứu?" Bộ Phàm đáp lại Tống Tiểu Xuân kiên, thực nhiệt tình nói.
"Từ bao giờ mà chúng ta trở thành bằng hữu quen nhau vài chục năm?" Tống Tiểu Xuân nhíu mày nói.
"Đừng để ý tới những chi tiết nhỏ kia, ta hỏi ngươi có giúp hay không?" Bộ Phàm khoát tay.
"Nếu ta không giúp thì sao?" Tống Tiểu Xuân hỏi ngược lại.
"Ta chỉ có thể cứng rắn ép ngươi giúp thôi!" Khóe miệng Bộ Phàm cong lên.
"Ngươi to gan quá nhỉ?" Ánh mắt Tống Tiểu Xuân nhìn chăm chú vào hắn.
"Đừng hối hận!" Bộ Phàm cũng nhìn Tống Tiểu Xuân.
Hai người bốn mắt nhìn nhau.
Chỉ trong nháy mắt không khí trở nên giương cung bạt kiếm.
"Kiếm lai!" Tống Tiểu Xuân thấy thân hình Bộ Phàm khẽ nhúc nhích, ánh mắt chớp động, hừ lạnh một tiếng.
"Sưu!"
Một thanh Tam Xích Thanh Phong bỗng nhiên từ vỏ kiếm bên cạnh Tống Tiểu Xuân bắn nhanh tới.
"Ba"
Bộ Phàm nhẹ nhàng búng tay một cái, trường kiếm đang bắn nhanh tới bỗng nhiên tạm dừng lại, giống như bị một luồng lực lượng vô hình nào đó ngăn cản.
"Phá cho ta!” Hai mắt Tống Tiểu Xuân nhíu lại, trong miệng bật ra một tiếng rồi bỗng nhiên thúc giục kiếm khí trong cơ thể.
"Thương"
Một tiếng kiếm minh thanh thúy truyền ra, hàn quang chợt lóe, trường kiếm trực tiếp phá vỡ lực lượng vô hình ngăn cản, sau đó bất chợt đánh xuống Bộ Phàm.
Bộ Phàm ngồi yên không động đậy.
Ngay tại thời khắc trường kiếm đã gần trong gang tấc, hắn mới chậm rãi vươn tay, dùng hai ngón tay kẹp lấy trường kiếm vừa đánh tới.
Lập tức, hai ngón tay uốn éo, trường kiếm bị kẹp giữa hai ngón tay, "Sưu" một tiếng, bỗng nhiên quay trở về vỏ kiếm bên cạnh Tống Tiểu Xuân.
Trong mắt Tống Tiểu Xuân hiện lên một mảnh kinh dị, hắn không chút do dự cầm chuôi kiếm, muốn rút nó ra.
"Làm gì cứ phải ép ta ra tay chứ?" Bộ Phàm thở dài, chậm rãi đứng lên, động tác cũng không mau.
Nhưng ngay sau đó, thân hình đã quỷ dị xuất hiện ở trước mặt Tống Tiểu Xuân, đưa tay ngăn cản Tống Tiểu Xuân rút kiếm, Tống Tiểu Xuân lại tựa như bị định thân tại chỗ, vẫn không nhúc nhích ngồi ở đằng kia.
"Ngươi muốn làm gì với ta?" Trên trán Tống Tiểu Xuân dần dần toát mồ hôi, rất gian nan mở miệng hỏi.
Kỳ thật cũng không phải hắn không muốn động, mà là không thể động.
Quanh thân có một luồng lực lượng vô hình bao vây, khiến cho hắn căn bản không thể nhúc nhích được chút nào, ngay cả nói chuyện cũng cực kỳ gian nan.
Nhưng càng khiến cho hắn khiếp sợ chính là thực lực của Bộ Phàm… lại khủng bố như vậy.
Chỉ cần dựa vào khí thế ép tới cũng khiến hắn không thể nhúc nhích.
"Cũng không muốn làm cái gì? Chỉ là... Muốn đánh một nơi nào đó trên người ngươi chừng mười cái!"
Bộ Phàm vội ho một tiếng, hắn vẫn có chút nói không nên lời về nội dung nhiệm vụ kia.
Đột nhiên đại não Tống Tiểu Xuân có chút phản ứng không kịp.
Đánh một nơi nào đó trên người?
Chẳng lẽ là... Đầu.
"Loảng xoảng đương!" Đột nhiên, âm thanh một món đồ sứ rơi xuống truyền đến.
Bộ Phàm và Tống Tiểu Xuân đồng loạt quay đầu nhìn lại.