Chỉ thấy giờ phút này ở trước cửa lớn, Dương Ngọc Lan và Lạc Khuynh Thành với vẻ mặt dại ra đang nhìn hai người bọn họ.
"Thực có lỗi, đã quấy rầy rồi!" Dương Ngọc Lan dứt khoát lôi kéo Lạc Khuynh Thành còn chưa phục hồi lại tinh thần, vội vã xoay người rời đi.
Bộ Phàm: "..."
Tống Tiểu Xuân: "..."
"Hai phu nhân của ngươi làm sao vậy? Đang yên đang lành hai nàng chạy cái gì chứ?" Bộ Phàm lộ vẻ mặt nghi hoặc nhìn về phía Tống Tiểu Xuân.
"Ngươi hỏi ta, ta hỏi ai?" Tống Tiểu Xuân lại bổ sung nói: "Còn nữa, ta chỉ có một phu nhân thôi!"
"Ha hả!" Bộ Phàm nói.
"Ngươi cười lạnh cái gì?" Tống Tiểu Xuân nhíu mày nói.
"Không có gì!" Bộ Phàm cười đến gian manh khôn tả: "Chúng ta đừng lãng phí thời gian nữa, sớm ra tay sớm kết thúc công việc!"
"Ngươi muốn làm cái gì?" Đột nhiên Tống Tiểu Xuân có một loại dự cảm xấu.
"Chờ một chút ngươi sẽ biết!"
"..."
...
Một đầu khác.
Dương Ngọc Lan và Lạc Khuynh Thành vội vội vàng vàng chạy ra bên ngoài, trái tim "Thình thịch" đập loạn.
Trong đầu không ngừng quanh quẩn một màn vừa nhìn thấy.
Trấn trưởng lại đặt phu quân của các nàng ở ghế trên, loại dáng vẻ kia cực kỳ đen tối…
Khoan đã…
"Lạc muội muội, vì sao chúng ta lại phải chạy? Dường như người bên trong chính là phu quân của chúng ta mà?" Đột nhiên Dương Ngọc Lan phản ứng lại, nhìn về phía Lạc Khuynh Thành với hai má đỏ bừng bên cạnh.
"Đúng vậy!" Lạc Khuynh Thành cũng phản ứng lại.
Theo đạo lý, khi các nàng nhìn thấy người thương của mình làm điều mờ ám cùng người khác, hẳn phải rất tức giận mới đúng?
Vì sao các nàng lại là người bỏ chạy?
"Không đúng không đúng, Dương tỷ, đó là phu quân của tỷ!" Lạc Khuynh Thành vội vàng sửa lại cho đúng nói.
"Có gì khác nhau ư?" Dương Ngọc Lan cười duyên lên tiếng, m Lạc Khuynh Thành đứng bên cạnh lập tức đỏ mặt đến độ có thể nhỏ ra nước.
"Không nói chuyện này nữa, trấn trưởng kia cùng công tử ở bên trong... Sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?" Lạc Khuynh Thành có chút không biết nên nói như thế nào.
"Yên tâm, yên tâm, dù ngươi không tin tưởng phu quân, cũng phải tin tưởng trấn trưởng. Ta cho rằng bên trong có chuyện gì mà chúng ta không biết nên hiểu lầm rồi!" Dương Ngọc Lan trấn an nói.
"Cũng đúng!" Lạc Khuynh Thành cũng biết trấn trưởng và trấn trưởng phu nhân vô cùng ân ái.
"Nếu không hay là chúng ta trở về nhìn xem!" Dương Ngọc Lan lộ vẻ mặt do dự nói.
"Nếu không lại chờ thêm một chút! !" Lạc Khuynh Thành chần chờ nói.
Đến đây trong đầu Dương Ngọc Lan và Lạc Khuynh Thành lại hiện lên một màn vừa rồi, bỗng nhiên hai má hiện lên hai mảnh đỏ ửng.
Đúng vậy
Khẳng định là các nàng hiểu lầm cái gì rồi.
"Ta xem hay là chúng ta cứ trở về nhìn xem đi!"
"Ừm!"
Chờ đến khi hai người Dương Ngọc Lan và Lạc Khuynh Thành lại trở về trong phòng chính, cả hai không khỏi giật mình.
Bởi vì giờ phút này, hai người trong phòng cũng không xuất hiện một màn vừa rồi nữa.
Chỉ là... không khí này có chút quái lạ.
Chỉ thấy phu quân các nàng lộ ra ánh mắt phẫn nộ, không đúng, là xấu hổ và giận dữ trừng mắt nhìn trấn trưởng.
Mà trấn trưởng cũng lộ ra vẻ mặt rất là quẫn bách không thèm để ý tới, tựa như vừa làm xong chuyện gì đó rất ngượng ngùng.
Dương Ngọc Lan và Lạc Khuynh Thành nhìn nhau.
Phương diện này thật sự là hiểu lầm?
"Cái kia... Trong nhà còn có việc, ta đi về trước!" Bộ Phàm ho nhẹ một tiếng, vội vội vàng vàng đứng lên rời đi.
Dương Ngọc Lan vừa định giữ lại, đã bị Tống Tiểu Xuân cắt ngang: "Hắn muốn chạy thì để cho hắn chạy đi, về sau ta không muốn gặp lại kẻ này nữa!"
Nói xong, Tống Tiểu Xuân nắm trường kiếm đứng dậy, sắc mặt âm trầm, cũng rời đi.
Dương Ngọc Lan và Lạc Khuynh Thành đưa mắt nhìn nhau, lại đưa mắt nhìn bóng dáng Tống Tiểu Xuân
Có thể là ảo giác…
Vậy mà trong nháy mắt các nàng lại cảm thấy trường kiếm trong tay phu quân có chút cong cong…
【 Nhiệm vụ: hoàn thành nhiệm vụ phương pháp giáo huấn hùng hài tử tốt nhất 】
【 Khen thưởng nhiệm vụ: Một vạn giá trị kinh nghiệm, một cái đai lưng bằng vải mịn 】
【 Đai lưng bằng vải mịn: Đây là một cái đai lưng có câu chuyện, có thể mang đến tác dụng gia tăng thể lực, thể lực +1%, nhanh nhẹn +1%】
Vang lên trong đầu hắn là một loại âm thanh không hề bất cứ cảm xúc gì.
Bộ Phàm hết chỗ nói rồi.
Đai lưng thì đai lưng đi, vì sao phải thêm thành một cái đai lưng có câu chuyện chứ?
Chẳng lẽ một cái đai lưng còn có thể lên voi xuống chó sao?
Nhưng có như hắn đã kiếm đủ bộ trang bị tân thủ rồi.
Trong tu tiên đại lễ bao có khen thưởng Ngư Trường Kiếm và bố y, sau này lại nhận được giày vải, khăn trùm đầu ngắn, đai lưng bằng vải mịn.
Đây chẳng phải là trang bị tân thủ sao?
Vậy kế tiếp chẳng lẽ lại ra nhiệm vụ muốn cho hắn rời khỏi tân thủ thôn?
【 Đinh 】
【 Nhiệm vụ chỉ dẫn tu tiên 】