Nếu số lượng nhiệm vụ chỉ dẫn tân thủ này ở tân thủ thôn là có hạn, không thể khiến hắn quét giá trị kinh nghiệm mãi cho đến khi nó xuất hiện giá trị kinh nghiệm khen thưởng là mấy trăm tới hơn một ngàn vạn, hắn cũng không cần thiết phải tiếp tục làm.
Dù sao, nhiệm vụ cũng không có thời gian hạn chế.
Ngay lúc đó, Lý phụ và Lý mẫu từ bên ngoài trở về.
Chuyện này lại nằm ngoài dự đoán của Bộ Phàm.
Phải biết rằng lúc bình thường, mỗi lần lão trượng nhân (cha vợ) và trượng mẫu nương (mẹ vợ) tới đại hòe thụ, nhất định sẽ tán gẫu đến trưa mới trở về, vậy mà hôm nay hai người lại trở về rất sớm.
Bọn họ hàn huyên vài câu, Lý mẫu mới nói có một số việc muốn tìm Đại Ny nói chuyện, sau đó bà dẫn Đại Ny đang mang thai đi vào trong phòng.
Bộ Phàm có chút tò mò, nhưng còn không nhiều chuyện đến nỗi đi nghe lén trượng mẫu nương và tức phụ nhà mình nói chuyện.
Có điều hắn cảm thấy lão trượng nhân đang ở bên cạnh, nhìn hắn bằng ánh mắt có chút khác biệt.
Nhưng hắn lại không nói rõ là nó khác biệt kiểu gì, chỉ cảm thấy là lạ mà thoi.
"Trong khoảng thời gian Đại Ny mang thai này, ngươi đã vất vả rồi!" Lý phụ thở dài, đột nhiên đưa tay vỗ vỗ bờ vai hắn, nói lời thấm thía.
"Ta đâu có vất vả, muốn nói vất vả cũng là Đại Ny vất vả! !" Bộ Phàm lắc đầu, kỳ thật hắn cảm thấy Đại Ny mới là người vất vả nhất, mỗi ngày nàng mang thai, hắn đều thấy rất đau lòng.
"Ừm, Đại Ny có trượng phu như ngươi đúng là tam sinh hữu hạnh (phúc phận cả ba đời) của nàng!" Lý phụ vui mừng nói.
"Phụ thân, người nói vậy là sao chứ? Ta có thể lấy được Đại Ny mới là tam sinh hữu hạnh của ta!" Bộ Phàm vội vàng đáp lại.
Sau hắn cứ có cảm giác trong lời nói của lão trượng nhân hôm nay, lại giống như câu nói mang hàm ý khác chẳng qua hắn không tiện hỏi trực tiếp mà thôi.
Lúc sau, Bộ Phàm và Lý phụ câu được câu không nói chuyện tào lao.
Rất nhanh, Lý mẫu và Đại Ny đã đi tới, Bộ Phàm lấy cớ Đại Ny mệt mỏi cần nghỉ ngơi để tạm biệt lão trượng nhân.
Hai người trở lại phòng ở.
Bộ Phàm nhẹ nhàng thở ra một hơi thật dài, như trút được gánh nặng
"Đây là làm sao vậy?" Đại Ny kỳ quái nói.
"Cũng không có gì, chỉ là ta cảm giác trong lời nói của phụ thân hôm nay có chút kỳ quái!" Bộ Phàm nghĩ nghĩ, sau đó nói tóm tắt chuyện vừa rồi cho Đại Ny nghe.
"Chàng có muốn biết vì sao không?" Đôi mắt đẹp của Đại Ny sáng như sao trời, rất là diễm lệ.
"Nàng biết ư?" Bộ Phàm ngoài ý muốn nói.
"Ừm, ta có biết phần nào!" Khóe môi Đại Ny gợi lên độ cong xinh đẹp, sau đó nàng tiến đến bên tai Bộ Phàm thổ khí như lan, nhẹ giọng nói điều gì đó.
Ban đầu Bộ Phàm còn có chút tò mò nhưng sau khi nghe xong chuyện Đại Ny nói, sắc mặt hắn lập tức đen lên.
Không còn nghi ngờ gì nữa, đề tài mà nhóm cư dân tiểu trấn đàm luận nhiều nhất trong ngày hôm nay, chính là những hành vi quái dị của trấn trưởng hắn ở ngày hôm qua.
Phải biết rằng, trước kia trong cảm nhận của nhóm cư dân tiểu trấn, trấn trưởng luôn khiêm tốn, lại thân thiết, mang tới cho người ta một loại cảm giác như gió mùa xuân.
Nhưng hôm qua đột nhiên trấn trưởng lại đi xua gà đuổi chó, khác hoàn toàn so với vị trấn trưởng mà bọn họ từng thấy trước kia.
Nhưng mà, rất nhanh đã có người bác bỏ tin đồn và giải thích.
Sở dĩ trấn trưởng làm ra những loại hành vi quái dị này, kỳ thật là vì tiêu hao tinh lực không có chỗ sử dụng.
Đừng hỏi cái gì gọi là tinh lực không có chỗ sử dụng.
Ai hiểu đều hiểu.
Không hiểu tương lai cũng sẽ hiểu.
Lúc trước Bộ Phàm còn nghe không hiểu ý tứ của lão trượng nhân.
Giờ phút này, chỉ trong nháy mắt hắn đã hiểu rồi.
Hóa ra vừa rồi lão trượng nhân nói cái gì mà Đại Ny mang thai, ngươi vất vả rồi, cái gì mà tam sinh hữu hạnh, hóa ra đúng là có dụng ý khác thật.
Cũng không biết là kẻ vô liêm sỉ nào lại bác bỏ tin đồn, không đúng, đây là đang gieo rắc tin đồn vô căn cứ.
Nhưng rất nhanh Bộ Phàm đã biết đáp án.
Ngay tại buổi chiều, một tên lão hán đáng khinh không biết sống chết đã chạy đến trước mặt hắn khoe khoang trí tuệ của mình.
"Trấn trưởng, về những chuyện ngươi làm ngày hôm qua kia, không biết đám người trong tiểu trấn sẽ đàm luận bao lâu. Nhưng ngươi xem ta chỉ nói mấy câu đã giúp ngươi xong rồi!" Tống Lại Tử chững chạc ngồi đối diện Bộ Phàm, còn lộ ra vẻ mặt dương dương tự đắc.
"Lẽ ra ta còn phải cảm tạ ngươi đúng không?" Bộ Phàm lộ ra nụ cười đến là nhã nhặn.
"Trấn trưởng, với quan hệ giữa ta và ngươi, nói cảm tạ rất là kỳ quái đó? Nhưng nếu trấn trưởng ngươi vẫn muốn cảm tạ ta, thì cho thêm một tấm dược phương, ta cũng sẽ không để ý! Tống Lại Tử gãi gãi đầu, dáng vẻ vô cùng mắc cỡ.