"Vậy ư? Vậy ngươi theo ta qua đây đi!" Nụ cười trên mặt Bộ Phàm càng thêm hiền lành thân thiết.
Hai mắt Tống Lại Tử sáng lên, vội vàng đứng dậy đi theo ở phía sau Bộ Phàm.
Mà đi tới trước cửa lớn, Tống Lại Tử lại bày ra vẻ mặt nghi hoặc khó hiểu.
"Trấn trưởng, chẳng lẽ ngươi muốn dẫn ta ra ngoài?"
"Không phải ta mang ngươi ra ngoài, mà là. . . Ta tiễn ngươi một đoạn đường!"
"Cút!"
Trong nháy mắt, khuôn mặt Bộ Phàm đã nghiêm túc, rồi không chút lưu tình, đá một cước khiến Tống Lại Tử bay thẳng ra ngoài cửa.
Ngay sau đó, cửa lớn "Ầm" một tiếng, đóng lại thật mạnh.
Tống Lại Tử: ". . ."
Có ai có thể nói cho hắn biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì không?
. . .
Thời gian dần dần trôi qua.
Trong nháy mắt.
Nhà mới đã xây xong, Bộ Phàm chọn một ngày lành vào ở, không ít cư dân tiểu trấn đều đi tới chúc mừng.
Bởi vì Đại Ny mang thai, sợ va chạm đến Đại Ny, cho nên Bộ Phàm không có ý tưởng chi nhiều tiền tổ chức, hắn chỉ mời một vài người quen đi tới ăn bữa cơm thôi.
Kỳ thật lấy tính tình của Bộ Phàm, dù Đại Ny không mang thai, hắn cũng không nghĩ tới chuyện làm rầm rộ.
Mà nhà mới đã xây xong, người vui vẻ nhất chính là Tiểu Hỉ Bảo, bởi vì nàng đã có một tiểu biệt viện độc lập của riêng mình.
Không chỉ Tiểu Hỉ Bảo, ngay cả Tiểu Mãn và Tiểu Hoan Bảo cũng có biệt viện của mình.
Tiểu Mãn nhìn thấy biệt viện của mình, tuy vẻ mặt không có biến hóa, nhưng khóe miệng nổi lên ý cười kia đã bán đứng nàng ấy rồi.
Một tháng sau, ngày Đại Ny sinh sản đã tới.
Ngày này, mây đen dày đặc giữa không trung, âm u đến đáng sợ.
Mà mặt đất lại bình tĩnh một cách quỷ dị, không có một cơn gió nào, làm người ta buồn bực tới phát cáu.
Nhóm cư dân tiểu trấn nhìn nhìn không trung, đều rõ ràng đây là khúc nhạc dạo trước khi trời đổ mưa to, ai nấy đều nhanh chóng gọi hài tử về nhà.
Bộ Phàm chắp hai tay, bồi hồi ở ngoài phòng, Tiểu Mãn và Tiểu Hoan Bảo, Tiểu Hỉ Bảo cũng khẩn trương vô cùng đứng ở ngoài phòng cùng đợi.
"Ầm vang!"
Đột nhiên, không trung sáng ngời, truyền đến một âm thanh đinh tai nhức óc trầm đục.
"Đây là muốn mưa sao?” Tiểu Mãn ngẩng đầu nhìn không trung đen như mực.
Bộ Phàm cũng ngẩng đầu nhìn, chân mày nhíu lại.
Nói thật.
Nếu là trước kia gặp loại hiện tượng này, hắn sẽ không nghĩ gì nhiều.
Nhưng trải qua ba hài tử đặc thù, khiến hắn không thể không hoài nghi dị tượng này có liên quan gì tới hài tử chưa sinh ra hay không?
Chẳng lẽ, tất cả những điều này chỉ thuần túy là trùng hợp?
"Mau tránh ra mau tránh ra, đừng dọa tiểu muội muội!" Tiểu Hỉ Bảo chu cái miệng nhỏ nhắn, nhìn lôi quang lóe sáng giữa không trung, một tay chống nạnh, hơi cáu kỉnh, lắc lắc bàn tay nhỏ bé.
Ngay lập tức, đám mây đen vốn đang dày đặc giữa không trung lại tỏ ra rất phối hợp nhanh chóng bị thổi qua một bên.
Chỉ chốc lát sau, ánh nắng chan hòa, bầu trời quang đãng.
Bộ Phàm: ". . ."
Tiểu Mãn: ". . ."
Tiểu Hoan Bảo: ". . ."
Tiểu Hỉ Bảo đáng yêu thè lưỡi, gãi gãi đầu: "Phụ thân, Tiểu Hỉ Bảo sợ sét đánh sẽ dọa đến tiểu muội muội, mới quên lời phụ thân dặn dò trước kia!"
"Không có việc gì, Tiểu Hỉ Bảo cũng chỉ muốn bảo vệ muội muội, về tình có thể tha thứ, nhưng về sau tuyệt đối đừng nói lung tung!" Bộ Phàm bất đắc dĩ đưa tay sờ sờ đầu Tiểu Hỉ Bảo.
Phía trước vì phòng ngừa miệng vàng lời ngọc của Tiểu Hỉ Bảo, hắn đã dặn đi dặn lại Tiểu Hỉ Bảo không được nói một lời nào có thể ảnh hưởng tới quy luật tự nhiên.
"Vâng vâng!" Tiểu Hỉ Bảo ngoan ngoãn gật gật đầu sau đó lại hướng ánh mắt đầy chờ mong nhìn vào trong phòng.
Dù sao, chỉ lát nữa thôi, nàng sẽ được làm tiểu tỷ tỷ .
Tiểu Hoan Bảo cũng như thế.
Tuy hắn đã có muội muội rồi, nhưng hắn cũng không ngại có thêm muội muội.
"Phụ thân, có một vấn đề ta vẫn luôn muốn hỏi người!" Lúc này, Tiểu Mãn đứng ở Bộ Phàm bên cạnh do dự trong chốc lát, mới nhẹ giọng hỏi.
"Chuyện gì?" Bộ Phàm tò mò nhìn về phía đại khuê nữ.
"Từ lúc sinh ra Tiểu Hoan Bảo và Tiểu Hỉ Bảo đã có chút đặc thù, phụ thân, chẳng lẽ người không biết là chuyện này rất kỳ quái khó hiểu sao?" Tiểu Mãn đắn đo một lát mới hỏi.
"Nha đầu kia, ngươi nói vớ vẩn gì vậy, đệ đệ muội muội của ngươi đâu có đặc thù?" Bộ Phàm cười hỏi ngược lại.
"Người đừng giả bộ hồ đồ, chưa nói tới Tiểu Hoan Bảo, từ nhỏ vận khí của hắn đã không tốt, chỉ nói tới Tiểu Hỉ Bảo thôi, nàng nói một câu đã khiến ông trời không mưa nữa, người cảm thấy như thế còn chưa đủ đặc thù sao?" Tiểu Mãn nhẹ giọng chất vấn.
"Nếu như ngươi nói, quả thật có chút đặc thù!" Bộ Phàm sờ sờ cằm: "Nhưng mà ngươi có biết phụ thân ngươi là ta, trước kia khi mới lên làm thôn trưởng đã được người trong thôn gọi là gì không?"