"Cảnh cáo ta cái gì?" Lăng Hà Biên theo bản năng hỏi lại một câu.
Thế nhưng lúc hắn nhìn một hồi xung quanh lại căn bản không tìm thấy một người nào cả, cả người hắn bắt đầu run rẩy.
"Là ai đang nói chuyện?" Lăng Hà Biên cất giọng khẩn trương, ánh mắt vẫn nhìn chung quanh.
"Đừng tìm nữa, ta ở ngay cổ của ngươi!" Giọng nói già nua kia lại truyền đến, lần này Lăng Hà Biên nghe thấy rất rõ ràng, đúng là âm thanh nọ truyền ra từ lệnh bài trên cổ hắn.
Lăng Hà Biên vội vàng lấy miếng lệnh bài trên cổ mình xuống, có ý định muốn vứt bỏ nó đi, nhưng nghĩ đến lệnh bài này vẫn luôn làm bạn bên cạnh hắn từ nhỏ đến lớn, gia gia cũng từng nói lệnh bài này rất quan trọng với hắn. Nghĩ tới đây, hắn lại ngừng tay lại rồi dò hỏi: "Ngươi là một miếng lệnh bài, làm sao có thể nói chuyện?"
Lăng Hà Biên áp chế nỗi hoảng sợ trong lòng, cố an ủi chính mình đừng sợ hãi.
"Đừng sợ, nếu tính toán kỹ càng, ngươi còn phải gọi ta một tiếng lão tổ tông đó!" Giọng nói già nua kia nhẹ giọng trấn an.
"Lão tổ tông? Lão tổ tông gì chứ?" Lăng Hà Biên có chút hoang mang.
"Oa nhi này, sao ngươi lại ngốc như vậy? Chẳng được di truyền một chút thông minh tài trí nào của ta hết. Nói trắng ra ta chính là lão tổ tông của ngươi. Còn ngươi là tôn tử không biết bao nhiêu đời của ta, đã hiểu chưa?" Giọng nói già nua kia tức giận nói.
Thế nhưng Lăng Hà Biên vẫn hỏi một câu thật ngốc nghếch: "Người thật sự là lão tổ tông của ta?"
"Ta lừa tiểu tử ngốc ngươi làm gì? Có phải ngươi họ Lăng không?" Giọng nói già nua kia hỏi.
"Đúng!" Lăng Hà Biên gật đầu.
"Vậy đúng rồi!" Giọng nói già nua kia nói: "Ta cũng họ Lăng!"
Lăng Hà Biên im lặng không nói.
Hắn không rõ ràng lắm mình có nên tin tưởng giọng nói này hay không.
"Nếu người là lão tổ tông của ta, vậy ta hỏi người, vì sao người lại vứt bỏ ta?" Giờ phút này Lăng Hà Biên không còn hoảng sợ như hồi nãy nữa, ngược lại hắn bắt đầu lớn tiếng chất vấn.
Từ khi hắn bắt đầu có nhận thức đã phải lên đường hành khất với gia gia, mỗi ngày đều là ăn bữa nay lo bữa mai, vậy mà lúc này lại có người nói người ta là lão tổ tông của hắn. Hắn chỉ muốn hỏi một câu thôi, rút cuộc là tại vì sao lại vứt bỏ hắn?
"Ai, tiểu tử ngốc. Ta cũng giống ngươi thôi, mãi cho đến khi ngươi tới tiểu trấn này, ta mới thức tỉnh lại từ trong giấc ngủ say. Bởi vậy, ta một mực không biết những chuyện xảy ra lúc trước. Nói cách khác, ta cũng không biết vì sao phụ mẫu ngươi lại vứt bỏ ngươi.” Có vẻ giọng nói già nua kia cũng biết chuyện của Lăng Hà Biên nên cất giọng có chút vô tội nói.
"Nhưng ta đoán bọn họ có nguyên nhân bất đắc dĩ nào đó, bằng không bọn họ sẽ không giao lệnh bài cho ngươi! Chỉ sợ ngươi còn không hiểu được giá trị của lệnh bài này. Người có được lệnh bài này cũng tương đương với gia chủ của Lăng gia!"
Lăng Hà Biên không hiểu bọn họ có chuyện gì bất đắc dĩ, cũng không biết giá trị của lệnh bài này.
Hắn chỉ biết mình là một hài tử bị người thân vứt bỏ.
Nếu không phải năm đó hắn được gia gia thu dưỡng, chỉ sợ đã sớm chết ở bờ sông rồi.
"Tiểu tử ngốc, ngươi có muốn biết vì sao con cóc vừa rồi lại dừng lại trước mặt ngươi hay không?" Giọng nói già nua kia muốn lảng tránh.
"Vì sao?” Vốn dĩ Lăng Hà Biên đã không muốn phản ứng giọng nói này, nhưng nghe nhắc tới con cóc nọ, hắn lại không khỏi dò hỏi.
"Bởi vì mỗi ngày nó đều biết ngươi nhìn trộm tiểu chủ nhân của nó, bởi vậy nó đang cảnh cáo ngươi!" Giọng nói già nua kia trêu tức nói.
"Thì ra là thế!" Lăng Hà Biên thì thào trong miệng.
"Làm sao vậy? Gần đây ta cũng chú ý quan sát tới hành động của ngươi, chắc ngươi có ý với tiểu nữ oa cưỡi con cóc nọ? Nhưng ta phải nói cho ngươi biết tiểu nữ oa kia không đơn giản đâu!" Giọng nói già nua kia cười nói.
"Ngươi có biết con cóc hồi nãy là thứ gì không? Nó là con Tam Túc Kim Thiềm có được một tia huyết mạch thần thú thượng cổ. Đáng tiếc hiện giờ con cóc kia còn chưa trưởng thành!" Giọng nói già nua kia không vội không chậm nói.
Lăng Hà Biên nghe xong cũng không quá hiểu được ý tứ trong đó, nhưng hắn vẫn hiểu được một chút, hóa ra con cóc kia không phải cóc bình thường.
"Mà tiểu trấn này cũng được bố trí Tụ Linh Cấm Chế cực kỳ tinh diệu. Ngươi phải biết rằng cấm chế này càng khó bố trí hơn trận pháp đó!" Giọng nói già nua kia cảm thán nói.
"Người muốn nói cái gì?" Lăng Hà Biên im lặng một lát, rồi hỏi.
"Đúng rồi, thiếu chút nữa đã quên ngươi còn chưa tu luyện. Cho nên chẳng hiểu gì về mấy chuyện của Tu Tiên giới. Nói đơn giản một chút chính là phụ thân của tiểu nữ oa kia là một tu tiên giả. Mà ngươi có biết tu tiên giả là gì không?" Giọng nói già nua kia hỏi.
"Đương nhiên là ta biết, ta từng nghe người trong tiêu cục nói, từng có tiên môn muốn nhận trấn trưởng làm đệ tử, nhưng bị hắn từ chối rồi!" Lăng Hà Biên phản bác.
"Ha hả, được tiên môn thu làm đệ tử? Ta thấy vị trấn trưởng kia chính là một lão quái vật đã sống không biết bao nhiêu năm rồi!" Giọng nói già nua kia trêu tức nói.
Lăng Hà Biên có chút mất hứng.
Phải biết rằng từ khi hắn đi vào tiểu trấn, chuyện được nghe nhiều nhất chính là những lời khen ngợi trấn trưởng. Hơn nữa từ sau khi được biết những chuyện về trấn trưởng, trong mắt hắn chỉ có sùng bái và kính trọng mà thôi.
Nguyên nhân cũng vì khi còn nhỏ, những gì trấn trưởng trải qua có chút tương tự với hắn.
Chương 753: Có Muốn Trở Nên Mạnh Mẽ Không (1)Lăng Hà Biên không tiếp tục phản ứng người trong lệnh bài nữa. Hắn ôm đao kiếm, đi về phía tiêu cục Bất Phàm.
"Ta nói này tiểu tử ngốc, sao ngươi lại không tin lời của lão tổ tông? Ngươi thật sự cho rằng tu sĩ bình thường có thể bố trí được Tụ Linh Cấm Chế? Trong đám người đó ai không nghiên cứu trận pháp cả ngàn năm, vạn năm? Không phải lão quái vật thì là cái gì?" Thấy vẻ mặt Lăng Hà Biên vẫn không chịu tin lời mình, giọng nói già nua kia cười lạnh giải thích.
"Người mới là lão quái vật!"
Lăng Hà Biên ngừng chân một chút, khó chịu nói: "Từ nhỏ trấn trưởng đã mất đi song thân, dựa vào người trong thôn tiếp tế mà lớn lên, ai trong tiểu trấn cũng biết chuyện này!"
"Nói ngươi ngu chẳng sai chút nào. Tu Tiên giới có nhiều đạo pháp thần thông lắm. Đối với những tu sĩ cao thâm, chuyển sang kiếp khác một lần nữa bắt đầu lại hoặc đoạt xá thân thể người khác chỉ là một thủ đoạn đơn giản mà thôi." Giọng nói già nua lại nói.
"Ta không biết cái gì là chuyển sang kiếp khác hay cái gì là đoạt xá, dù sao ta chỉ biết trấn trưởng không phải là lão quái vật. Nếu người còn tiếp tục nói nữa, ta sẽ ném người vào hầm cầu!"
Một tay Lăng Hà Biên nắm lấy lệnh bài trên cổ, kéo xuống, làm bộ muốn ném.
"Được rồi được rồi, ta nói sai rồi, đã được chưa? Trấn trưởng kia không phải lão quái vật, được rồi chứ?" Giọng nói già nua kia vội vàng lên tiếng ngăn lại.
Lăng Hà Biên hừ lạnh một tiếng, cầm lấy lệnh bài nọ trên tay, ôm đao kiếm tiếp tục đi về phía trước. Thế nhưng giọng nói trong lệnh bài vẫn không chịu yên tĩnh.
"Tiểu tử ngốc này, cũng không biết tính tình ngươi giống ai. Không phải ta chỉ nói vài câu trấn trưởng là lão quái vật thôi sao? Thế mà ngươi lại dám ném lão tổ tông đi. Thật sự là tiểu tử ngốc khi sư diệt tổ!"
Lăng Hà Biên coi như mắt điếc tai ngơ.
"Tiểu tử ngốc, không phải ngươi có ý với tiểu cô nương cưỡi cóc kia chứ?" Đột nhiên giọng nói trong lệnh bài bật cười quái dị.
"Người nói lung tung. Không có chuyện đó đâu!" Lăng Hà Biên gắt gao ôm đao kiếm, hai má đỏ lên, vội vàng phản bác lại.
"Có phải hay không cũng chẳng sao. Ta muốn hỏi ngươi, ngươi có muốn trở nên mạnh mẽ? Có muốn được người khác tán thành tôn trọng hay không?" Giọng nói già nua kia cười nói.
"Có ý gì?" Lăng Hà Biên nói.
"Nghe vậy cũng không hiểu ư? Chính là ta truyền thụ đạo pháp cho ngươi, để ngươi bước vào con đường tu hành, trở thành người tu tiên cao cao tại thượng trong mắt phàm nhân, thế nào?" Giọng nói già nua kia hấp dẫn nói.
"Người có lòng tốt vậy sao?" Vẻ mặt Lăng Hà Biên đầy hoài nghi. Kỳ thật sau khi đi vào tiểu trấn, hoặc ít hoặc nhiều hắn đều có nghe nói một ít chuyện về tu sĩ.
"Ta là lão tổ tông của ngươi, sẽ hại ngươi sao?" Giọng nói già nua kia tức giận nói.
"Có người còn vứt bỏ cả thân sinh cốt nhục của mình, ai biết người có thể hại ta hay không!" Lăng Hà Biên lạnh lùng trả lời
Giọng nói già nua kia đột nhiên ngưng bặt.
Lại một lát sau, giọng nói già nua kia mới thở dài: "Ngươi yên tâm đi. Ta không làm loại chuyện ghê tởm như vậy với ngươi đâu. Ta muốn truyền phương pháp tu hành cho ngươi chỉ vì nhìn tư chất của ngươi không tồi. Hơn nữa trong máu của ngươi có huyết mạch của ta, ta không muốn không công lãng phí hạt mầm tốt như ngươi thôi!"
Lăng Hà Biên lại không thèm tin những lời đối phương nói: "Ta không cần người trợ giúp, ta có thể dựa vào chính mình!"
"Tiểu tử ngốc này, sao ngươi lại cứng đầu như vậy? Ngươi luyện chút công phu quyền cước thế tục đó có thể được bao nhiêu tiền đồ? Tùy tiện một tu sĩ cấp thấp cũng có thể diệt một đống lớn người như ngươi!" Giọng nói già nua có chút cả giận nói.
Lăng Hà Biên ngoảnh mặt làm ngơ, ôm đao kiếm, về tới tiêu cục Bất Phàm.
Hắn vừa bước vào trong tiêu cục, giọng nói trong lệnh bài cũng lập tức biến mất.
Nhưng ở thời điểm không có người, giọng nói trong lệnh bài vẫn sẽ nhảy ra lựa lời khuyên hắn tu hành, nói các loại ưu đãi trong tu hành. Chẳng qua Lăng Hà Biên vẫn không hề đáp lại một câu nào, tựa như không nghe thấy.
Sau đó có lẽ vì Lăng Hà Biên cảm thấy rất phiền, cho nên hắn đã đặt lệnh bài ở trong phòng, không mang theo người nữa.
Bận rộn suốt một ngày, chờ tới lúc hắn tắm rửa xong xuôi trở lại trong phòng, chỉ thấy không biết trong phòng từ khi nào đã có một nam tử trẻ tuổi với khuôn mặt tuấn lãng, khoác áo bào màu xám.
"Ngươi là ai? Vì sao lại ở trong phòng ta?" Vẻ mặt Lăng Hà Biên đầy thận trọng, hắn bày ra tư thế phòng ngự, gắt gao nhìn chằm chằm vào người trước mặt.
"Lúc ban ngày, không phải chúng ta đã nói chuyện rất nhiều sao? Chẳng lẽ mới hết một ngày ngươi đã quên rồi?"
Nam tử tuấn lãng khoác áo bào xám chậm rãi đi tới, một giọng nói già nua cực kỳ quen thuộc lại lập tức truyền ra từ trong miệng nam tử tuấn lãng khoác áo bào xám nọ.
"Là người?" Lăng Hà Biên chợt nghe ra giọng nói của người trước mắt này giống hệt giọng nói trong lệnh bài hồi sáng.
"Đừng khẩn trương, ta sẽ không hại ngươi. Nói như thế nào ngươi cũng là hậu thế của ta!" Nam tử tuấn lãng khoác áo bào xám kia đặt một tay sau lưng, cười ảm đạm.
Chương 754: Có Muốn Trở Nên Mạnh Mẽ Không (2)"Tiểu tử ngốc này, ngươi… ta cũng không biết nên nói gì với ngươi mới tốt. Đạo pháp ta muốn truyền cho ngươi là thứ khiến không biết bao nhiêu người hâm mộ, vậy mà ngươi còn không hài lòng!" Nam tử tuấn lãng khoác áo bào xám có chút bất đắc dĩ nói. Cả sáng hôm nay, hắn đã khuyên can mãi mà hỗn tiểu tử này vẫn không chịu nghe.
"Người nói mình có bản lĩnh như vậy, thế tại sao tới cuối cùng lại chỉ có thể ở trong lệnh bài kia?" Lăng Hà Biên nghiêng đầu qua một bên, bày ra bộ dáng không tin.
Kỳ thật trải qua một ngày suy nghĩ cặn kẽ, từ đáy lòng Lăng Hà Biên vẫn có chút tin tưởng những lời người này nói.
Dù sao thời điểm gia gia nhặt được hắn, lệnh bài này đã đeo trên người rồi. Gia gia vẫn thường nói miếng lệnh bài này rất quan trọng với hắn, còn nói về sau hắn có thể dựa vào miếng lệnh bài này tìm được thân nhân.
"Ngươi thật sự cho rằng, thứ mà ngươi đang nhìn thấy hiện giờ chính là bản tôn của ta?" Nam tử tuấn lãng khoác áo bào xám cười hỏi ngược lại.
"Không phải người?" Lăng Hà Biên nghe có chút mơ hồ.
"Dĩ nhiên là không phải, bản thể chân chính của ta đã sớm phá toái hư không rời đi từ mười vạn năm trước rồi, thứ còn ở lại nơi đây chỉ là một đạo phân hồn thôi!" Thấy bộ dáng Lăng Hà Biên vẫn mê mang như trước, nam tử tuấn lãng khoác áo bào xám cười lắc đầu.
"Bây giờ nói cho ngươi nghe những điều này, ngươi cũng không rõ, chờ về sau ngươi bước vào tu hành, sẽ hiểu được. Bây giờ ngươi chỉ cần biết, ta ở lại chỗ này là vì bảo vệ đám hậu thế các ngươi!"
Lăng Hà Biên cúi đầu im lặng, sau đó hắn ngẩng đầu: "Vậy bản thể của người đã đi đâu?"
"Một thiên địa rộng lớn hơn nơi này rất nhiều, ở nơi đó có thể tu luyện đến cảnh giới rất cao!" Nam tử tuấn lãng khoác áo bào xám cảm khái nói.
"Nói như vậy có khác gì không nói!" Lăng Hà Biên than thở.
Nam tử tuấn lãng khoác áo bào xám cười nhạt nói: "Nói thật, ta cũng không biết bản thể đi đâu, thậm chí ta cũng không rõ ràng lắm hắn có còn sống hay không. Không nói chuyện này nữa. Ngươi cân nhắc thế nào rồi? Có theo ta học đạo pháp hay không? Bằng không, ngươi không xứng với tiểu cô nương cưỡi cóc kia đâu!"
"Người đừng nói lung tung!" Lăng Hà Biên giận thật rồi.
"Được được được, ta không nói chuyện đó nữa, được chưa? Ta hỏi ngươi, ngươi có muốn trở nên mạnh mẽ không?" Nam tử tuấn lãng khoác áo bào xám cười hỏi ngược lại.
"Ta thật sự có thể trở nên rất mạnh ư?" Lăng Hà Biên cúi đầu xuống tự hỏi.
"Dĩ nhiên rồi. Nhớ năm đó ta đã từng oai phong một cõi trên phiến thiên địa này, dạy ngươi là chuyện cực kỳ đơn giản!" Nam tử tuấn lãng khoác áo bào xám tự tin cười.
"Tốt lắm, ta theo người học!" Ánh mắt Lăng Hà Biên lộ ra vẻ kiên định, giống như hắn vừa hạ quyết tâm nào đó.
"Quyết định đúng đắn. Thế nhưng ngươi nhất định phải giữ bí mật chuyện ta dạy đạo pháp cho ngươi, không được để người ngoài biết ngươi đang tu hành!"
Nam tử tuấn lãng khoác áo bào xám nghiêm túc nói: "Tiểu trấn này không chỉ ẩn tàng một vị tu sĩ. Chưa nói tới trấn trưởng của các ngươi, chỉ tính ông chủ tiệm thợ rèn nơi ngươi thường qua đó cũng là một vị tu sĩ có tu vi không tầm thường rồi."
"Người vừa nói là ông chủ tiệm thợ rèn ư?" Lăng Hà Biên có chút giật mình.
Hắn không thể tưởng tượng nổi, ông chủ tiệm thợ rèn luôn cầm chùy sắt lớn rèn sắt kia lại là một tu sĩ cao cao tại thượng.
Lần này sao hắn cứ có cảm giác thân phận tu sĩ đã hạ giá đi rất nhiều.
Nam tử tuấn lãng khoác áo bào xám cũng không biết Lăng Hà Biên đang nghĩ cái gì.
Hắn trầm giọng nói: "Đúng vậy, lỡ như hắn nổi lên lòng xấu xa với ngươi, ta cũng không cứu được ngươi đâu."
"Không phải người rất lợi hại ư?" Lăng Hà Biên khó hiểu nói.
"Ngươi nghe ta đi, không sai đâu! Đúng rồi, tên của ngươi cần phải sửa một chút. Lăng Hà Biên, cái tên kiểu gì vậy? Dòng họ nhà chúng ta đẹp nhường nào, sao có thể lấy một cái tên quê mùa?" Mặt nam tử tuấn lãng khoác áo bào xám tối sầm lại.
"Không được, đây là tên gia gia đặt cho ta, dù đầu có rớt, cũng không đổi!" Lăng Hà Biên lắc đầu, ánh mắt kiên định nói.
Ca Lạp trấn vẫn bình tĩnh trước sau như một.
Trong học đường vẫn truyền đến âm thanh đọc thuộc lòng vang dội, mạnh mẽ.
Cái đầu nhỏ của Tiểu Hỉ Bảo thường thường nhìn sang bên cạnh, nơi đó không hề có một bóng người
Đúng vậy, hôm nay tiểu muội muội còn chưa tới lớp.
"Tiên sinh, ta đến muộn!" Đột nhiên một giọng nói của tiểu cô nương truyền đến.
Tiểu Hỉ Bảo ngẩng đầu nhìn lên, khuôn mặt nhỏ nhắn lập tức nở rộ nụ cười tươi tắn.
Giờ phút này Đường Tiểu Ngọc đang đứng bên cạnh cửa thở hổn hển, nàng ta còn thường thường lấy tay lau lau mồ hôi trên trán, xem ra vừa chạy tới học đường.
"Ừm, vào đi!" Tôn tiên sinh gật đầu, khuôn mặt nghiêm túc nói: "Lần sau nhớ chú ý thời gian!"
"Được rồi!" Đường Tiểu Ngọc vội vàng gật đầu, nhưng nàng ta lại không lập tức đi vào trong phòng học.
Ngược lại nàng ta vẫn đứng tại chỗ, nhìn dáo dác khắp nơi, giống như đang tìm tòi gì đó, chỉ thấy một tiểu cô nương đáng yêu đang vẫy tay với nàng ta.
Mà bên cạnh tiểu cô nương đáng yêu kia vừa lúc có một chỗ trống, Đường Tiểu Ngọc ho nhẹ một tiếng, đi tới.
Chương 755: Bị Yêu Quái Phụ Thể (1)"Tiểu muội muội, sao ngươi đến muộn vậy?" Tiểu Hỉ Bảo có chút tò mò.
Lúc bình thường tiểu muội muội luôn đến học đường thật sớm, nhất là sau khi kiểm tra học đường, nàng ta luôn là người thứ nhất tới đây.
Đây là Tiểu Hỉ Bảo nghe những tiểu đồng học kể lại.
"Ngủ dậy muộn!" Đường Tiểu Ngọc cúi đầu trả lời.
"Thật ư?" Tiểu Hỉ Bảo nghiêng đầu suy nghĩ, không hiểu sao nàng ấy có cảm giác hôm nay tiểu muội muội hơi kỳ lạ.
Rất nhanh một tiết học đã chấm dứt.
Thật nhiều bạn đồng học đều tụ tập lại một chỗ nói chuyện phiếm, Tiểu Hỉ Bảo cũng không ngoại lệ, chỉ có Đường Tiểu Ngọc luôn một mình ngồi ở chỗ kia đọc sách.
Đường Tiểu Ngọc nhìn Tiểu Hỉ Bảo đang ngồi bên cạnh đã bị vài tiểu cô nương vây quanh, Tiểu Hỉ Bảo rất ít trả lời bọn họ, nàng ấy luôn lộ ra nụ cười thật đáng yêu.
Loại nụ cười này rất có sức cuốn hút, giống như có thể làm ngọt ngào hết thảy mọi thứ trên đời.
"Tiểu Soái, ngươi xem Đường Tiểu Ngọc nghiêm túc đọc sách như vậy. Nói không chừng kiểm tra học đường lần sau, vị trí số một từ dưới đếm lên sẽ trở về tay ngươi đó!"
Đột nhiên một âm thanh rơi vào tai Đường Tiểu Ngọc.
Đường Tiểu Ngọc quay đầu nhìn lại.
Giờ phút này ở cách đó không xa đang có năm tiểu nam hài tụm lại cùng một chỗ thấp giọng nói điều gì đó.
"Đội sổ thì làm sao? Chung quy lại vẫn là người sẽ yên lặng thừa nhận hết thảy."
Nam hài được xưng là Tôn Tiểu Soái mở miệng nói thật hiên ngang lẫm liệt, bên trong lời nói của hắn tràn đầy ý chí thiên hạ hào hùng.
"Bội phục bội phục!"
Đám tiểu đồng bọn xung quanh trợn mắt há hốc mồm, liên tục ôm quyền khen tặng. Người ta đã đạt tới loại trình độ không biết xấu hổ này, không bội phục không được!
"Hơn nữa từ khi Đường Tiểu Ngọc đến học đường tới giờ, đâu phải chỉ có bây giờ nàng mới đọc sách? Cuối cùng còn không phải đội sổ sao? Cho nên ta nói cho các ngươi nghe một câu châm ngôn thế này, học vẹt là vô dụng!"
Tôn Tiểu Soái rung đùi đắc ý, bày ra bộ dáng Tông Sư một phái nói, và dĩ nhiên hắn lại lập tức nghênh đón hàng loạt ánh mắt xem thường từ đám tiểu đồng bọn chung quanh.
Nghe khắp nơi truyền đến âm thanh nghị luận, Đường Tiểu Ngọc nhíu mày nhưng nàng ta cũng không có nói cái gì, chỉ im lặng cúi đầu đọc sách.
Sau đó bọn họ lại học thêm vài tiết nữa, cuối cùng cũng chịu đựng được tới giờ tan học.
Đường Tiểu Ngọc lập tức cất hết sách vào túi của mình rồi đứng lên, vội vã chạy ra bên ngoài như có việc gì đó gấp gáp lắm.
Đường Tiểu Ngọc ra khỏi học đường, lúc này mới thở một hơi thật dài, sau đó nàng ta lại nhanh chóng bước về nhà mình.
"Tiểu muội muội, từ từ!" Bỗng nhiên một âm thanh truyền đến.
Đường Tiểu Ngọc quay đầu lại chỉ thấy Tiểu Hỉ Bảo đang chạy chậm tới, chốc lát sau nàng ấy đã tới trước mặt.
"Có chuyện gì không?" Đường Tiểu Ngọc cất giọng chững chạc nói.
"Tiểu muội muội, ta phát hiện ra hôm nay ngươi có chút là lạ, ngay cả cách nói chuyện cũng thay đổi!" Tiểu Hỉ Bảo đánh giá hai bên trái phải của Đường Tiểu Ngọc một hồi.
"Này... Có thể là tối hôm qua bị cảm lạnh, hôm nay trong người có chút không thoải mái!" Đường Tiểu Ngọc bị nàng ấy quan sát, cả người có chút không được tự nhiên, vội vàng lên tiếng giải thích.
"Hả, bị bệnh à, vậy để ta đưa ngươi tới gặp phụ thân ta. Phụ thân ta chính là lang trung rất lợi hại!" Ánh mắt trong suốt của Tiểu Hỉ Bảo nói.
"Không cần không cần, ngày mai sẽ khỏi thôi!" Đường Tiểu Ngọc vội vàng lắc đầu từ chối, nhưng nhìn thấy vẻ quan tâm trong đôi mắt nhỏ của Tiểu Hỉ Bảo kia, trong lòng nàng ta lại có chút ấm áp.
Thật sự là một tiểu cô nương thiện lương.
"Ta còn có việc, phải đi trước đây!"
Đường Tiểu Ngọc nghĩ tới cái gì, không đợi Tiểu Hỉ Bảo mở miệng hỏi đã lập tức xoay người bỏ chạy.
Nhìn bóng dáng nhỏ xinh dần dần đi xa, Tiểu Hỉ Bảo nghiêng đầu khó hiểu.
"Tiểu Hỉ Bảo, tan học ư?" Bỗng nhiên một âm thanh từ bên cạnh truyền đến.
"Mẹ nuôi!" Tiểu Hỉ Bảo thấy người tới là Chu Minh Châu, nàng ấy lập tức bổ nhào vào trong lòng Chu Minh Châu.
"Tiểu Thanh Oa không đưa ngươi về nhà sao?" Chu Minh Châu cười khẽ vuốt hai viên tròn tròn trên đầu Tiểu Hỉ Bảo.
"Ta nghĩ chắc chắn Tiểu Thanh Oa đang ở nhà đánh nhau với Tiểu Bạch rồi, phải đợi chốc lát nữa nó mới tới đón ta!" Tiểu Hỉ Bảo mềm mại, dịu dàng nói.
"Hiện giờ Tiểu Thanh Oa đã lớn như vậy mà vẫn chưa đánh lại Tiểu Bạch ư?" Chu Minh Châu có chút tò mò.
"Không đánh lại!" Tiểu Hỉ Bảo lắc lắc đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn cực kỳ nghiêm túc nói: "Tiểu Thanh Oa chỉ tăng kích thước, nhưng không tăng thực lực!"
Chu Minh Châu không nhịn được nở nụ cười, "Xem ra nếu Tiểu Thanh Oa muốn đánh thắng Tiểu Bạch còn phải đi một đoạn đường dài lắm! Nhưng vì sao Tiểu Thanh Oa nhất định phải đánh bại Tiểu Bạch? Giữa chúng nó có ân oán gì sao?"
"Ta không biết nha, có thể là Tiểu Bạch ăn vụng đồ ăn vặt của Tiểu Thanh Oa!"
Tiểu Hỉ Bảo lập tức giấu đôi tay nhỏ bé ở sau lưng, cái đầu nhỏ cũng quay ngoắt qua một bên, còn đáng yêu nghịch ngợm huýt sáo một đoạn, ra vẻ ta không biết chuyện gì hết.
Chu Minh Châu buồn cười nhưng không muốn vạch trần tâm tư nhỏ của Tiểu Hỉ Bảo.
"Đúng rồi, vừa rồi ngươi đang nói chuyện với ai?"
Chương 756: Bị Yêu Quái Phụ Thể (2)Thời điểm Chu Minh Châu nhìn thấy Tiểu Hỉ Bảo, từ xa xa nàng ta đã nhìn thấy Tiểu Hỉ Bảo đang nói chuyện với một tiểu cô nương, thế nhưng lúc nàng ta đi tới nơi, tiểu cô nương kia đã chạy xa rồi.
"Tiểu Ngọc muội muội nha!" Tiểu Hỉ Bảo vui cười nói.
"Tiểu Ngọc? Ngươi nói chính là Đường gia Đường Tiểu Ngọc?"
Chu Minh Châu và Đường lão phu nhân, Liễu thị có từng gặp mặt, cho nên nàng ta có hiểu một chút tình huống của Đường gia.
"Đúng vậy, hôm nay Tiểu Ngọc muội muội đến muộn."
Tiểu Hỉ Bảo gật gật đầu rồi kể chuyện ở học đường cho Chu Minh Châu nghe: "Ta cảm giác Tiểu Ngọc muội muội có chút thay đổi, trước kia cách nàng nói chuyện không phải như vậy!"
"Ha, vậy trước kia Tiểu Ngọc muội muội nói chuyện như thế nào?" Chu Minh Châu tò mò hỏi.
"Ừm?" Tiểu Hỉ Bảo đặt ngón trỏ ở cằm, nghĩ nghĩ rồi nói: "Trước kia Tiểu Ngọc muội muội nói chuyện rất ngây thơ, mà vừa rồi Tiểu Ngọc muội muội nói chuyện rất giống tỷ tỷ của ta, chẳng qua nàng mới nói nàng ngã bệnh rồi!"
"Nói không chừng người ta thật sự ngã bệnh thì sao?" Chu Minh Châu cười nói.
"Ta thấy không giống, ta cảm giác chắc chắn Tiểu Ngọc muội muội bị yêu quái phụ thể rồi!" Tiểu Hỉ Bảo ôm hai tay trước ngực, nghiêm trang nói.
"Gần đây có phải ngươi lại đọc lén ba cái chuyện yêu ma quỷ quái gì đó đúng không?"
Chu Minh Châu "Phì" một tiếng bật cười, nụ cười của nàng ta mềm mại như cành hoa trước gió. Sau đó nàng ta không khỏi nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu của Tiểu Hỉ Bảo.
"Ta có xem một chút!" Tiểu Hỉ Bảo cẩn thận vươn bàn tay nhỏ bé, dùng ngón trỏ và ngón cái cho ra một thủ thế.
"Bớt xem những thứ kia đi, trên đời này làm gì có quỷ quái!" Chu Minh Châu cười nói.
"Ai nói không có? Theo một đoạn trong Sơn Hải Kinh, ở phương Bắc có một ngọn núi, ngọn núi có một loại quái vật có thể nhập vào người kẻ khác, nó còn chuyên môn ăn tiểu hài tử!" Tiểu Hỉ Bảo chắp đôi tay nhỏ bé sau người, ra dáng tiểu đại sư nói.
"Được được được, đã biết, đại sư Tiểu Hỉ. Hôm nay có thời gian cùng mẹ nuôi đi uống trà hay không?" Chu Minh Châu cười nói.
"Có nha!" Đôi mắt trong trẻo của Tiểu Hỉ Bảo sáng lên, nàng ấy lại khôi phục bộ dáng hoạt bát hiếu động: "Thế nhưng phụ thân đang chờ ta về nhà đó!"
"Không sao đâu, hết thảy có mẹ nuôi gánh!"
Tại Đường gia.
Đường Tiểu Ngọc hoang mang rối loạn vội vàng chạy về nhà, lúc này nàng ta mới thở phào một hơi.
Không biết vì sao khi nàng ta nhìn thấy đôi mắt ngây thơ trong suốt kia, trong lòng nàng ta lại rối bời như hươu con chạy loạn.
"Tiểu Ngọc, ngươi chạy về ư?"
Liễu thị có chút ngoài ý muốn, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Đường Tiểu Ngọc đã đỏ bừng tựa như quả táo chín đỏ trên bàn, trên trán còn toát ra mồ hôi.
"Ừm!" Đường Tiểu Ngọc cúi đầu, khẽ ừm một tiếng.
Liễu thị cũng không hỏi thêm nữa.
Nếu là trước kia, kiểu gì nàng ta cũng phải nhắc nhở vài câu, để cho Đường Tiểu Ngọc đừng vội vàng hấp tấp như vậy, phải duy trì phong phạm khuê nữ của gia tộc lớn.
Nhưng sau quãng thời gian khá lâu trong tiểu trấn, ngược lại nàng ta cảm thấy vội vàng hấp tấp như vậy mới là thiên tính vốn có của hài tử.
Dù sao rất nhiều hài tử trong tiểu trấn đều là như thế.
"Đúng rồi, Tiểu Ngọc, ngươi có biết gần đây ca của ngươi làm sao không? Chẳng những hôm nay hắn không tới thư viện, còn cả ngày trốn ở trong phòng. Thậm chí tổ mẫu ngươi gọi hắn, hắn cũng không trả lời!" Liễu thị không khỏi hiếu kỳ nói: "Ngươi nói xem, có phải ca của ngươi đã phải lòng ai đó rồi không?"
Có lẽ do Liễu thị đã ở tiểu trấn này quá lâu, cho nên nàng ta hoặc ít hoặc nhiều cũng lây nhiễm một ít tính nết ưa hóng chuyện nhà của đám phụ nhân khác.
"Không có, ca không phải lòng ai đâu!" Đường Tiểu Ngọc vội vàng giải thích.
"Ta nói tới ca ngươi, ngươi nôn nóng làm gì?" Vẻ mặt Liễu thị đầy khó hiểu.
"Ta...” Đường Tiểu Ngọc phản ứng lại: "Nương, ta chỉ cảm thấy suy nghĩ của người có chút vô căn cứ. Ca một mực chỉ chú tâm tới chuyện đọc sách. Mỗi lần ra khỏi nhà tới thư viện rồi sẽ trở về thật sớm sau khi tan học, làm sao có thể phải lòng ai?"
"Hình như cũng đúng!" Liễu thị cảm thấy lời này cũng có đạo lý, tính tình của nhi tử không khác gì trượng phu của nàng ta, đều là ngoan ngoãn chín chắn.
Khoan đã...
Liễu thị không khỏi đánh giá Đường Tiểu Ngọc, rồi nói: "Tiểu Ngọc, sao ta có cảm giác cách nói chuyện của ngươi hôm nay rất giống ca của ngươi?"
"Vậy ư? Có thể là gần đây ta thường xuyên nhờ ca giúp ta học bài nên vậy!" Vẻ kinh hoảng chợt lóe trong đáy mắt Đường Tiểu Ngọc, nhưng ngay lập tức, vẻ mặt nàng ta đã bình tĩnh lại rồi nói: "Nương, ta vào trong xem ca ca làm sao?"
Nói xong, Đường Tiểu Ngọc bước chân rời đi, chạy vào phòng Đường Thanh Sơn.
Thế nhưng bước chân của nàng ta rõ ràng nhanh hơn trước vài phần.
"Kỳ quái thật, sao ta cứ có cảm giác hôm nay hai hài tử hơi khác lạ?" Vẻ mặt Liễu thị đầy khó hiểu nhìn theo Đường Tiểu Ngọc đã chạy thật xa.
…
Bên kia, rất nhanh Đường Tiểu Ngọc đã đi tới trước cửa phòng Đường Thanh Sơn, nàng ta đẩy cửa ra rồi đi vào.
Giờ phút này Đường Thanh Sơn đang nằm ngẩn người trên án thư, bỗng nhiên, nghe thấy động tĩnh, hắn nhanh chóng ngồi thẳng người dậy, đồng thời cũng cầm lấy bộ sách tỏ ra cực kỳ nghiêm túc chăm chú đọc.
Chương 757: Trao Đổi Thân Thể"Là ta!" Đường Tiểu Ngọc chắp tay sau lưng đóng cửa phòng lại rồi nhẹ giọng nói.
"Ca, huynh đã về rồi!"
Vừa thấy người tới là Đường Tiểu Ngọc, vẻ mặt Đường Thanh Sơn đầy kích động, hắn đứng mạnh dậy, bổ nhào tới trước mặt Đường Tiểu Ngọc, một tay ôm lấy Đường Tiểu Ngọc.
Sắc mặt Đường Tiểu Ngọc trở nên thật cổ quái.
Nói thật, hắn rất không thích ứng với loại cảm giác này.
"Được rồi được rồi, nhỏ giọng một chút, đừng để nương và tổ mẫu nghe được!" Đường Tiểu Ngọc hạ giọng nói: "Chắc nương và tổ mẫu vẫn chưa phát hiện đâu?"
Lúc này Đường Thanh Sơn đã chú ý tới chút thất lễ hồi nãy của mình, nàng ta vội vàng buông tay ra, có chút xấu hổ nói: "Không đâu, một ngày nay ta đều ở trong phòng, thật nhàm chán.”
"Vậy là tốt rồi, chuyện của ta và ngươi quá ly kỳ, nhất định lần không thể để cho tổ mẫu biết. Tổ mẫu lớn tuổi rồi, ta lo lắng lão nhân gia sẽ không chịu đựng nổi chuyện này!"
Sắc mặt Đường Tiểu Ngọc có chút bất đắc dĩ.
Đúng vậy, hắn đã trao đổi thân thể với muội muội của hắn.
Mà chuyện này phải kể từ sáng hôm nay.
Buổi sáng hôm nay, Đường Thanh Sơn vẫn rời giường rất sớm như mọi ngày.
Thế nhưng khi hắn rời giường mới phát hiện mình lại ở trong phòng muội muội, lúc ấy vẻ mặt hắn còn rất mờ mịt, không hiểu tại sao mình lại ngủ trong phòng của muội muội.
Thế nhưng khi hắn đi ngang qua phía trước gương đồng, nhìn thấy bóng người phản chiếu bên trong, hắn lập tức rơi vào khiếp sợ.
Hắn lại biến thành muội muội Đường Tiểu Ngọc.
Vốn hắn còn cho rằng mình đang nằm mơ.
Thế nhưng khi Đường Thanh Sơn dùng sức véo cánh tay của mình một cái, lúc này hắn mới khẳng định được mình không ở trong mộng.
Chuyện này đã khiến Đường Thanh Sơn kinh hãi, toát một thân mồ hôi lạnh, hắn vội vàng chạy vào phòng mình xem xét.
Dù sao hắn đã biến thành muội muội, vậy thân thể của hắn thì sao?
Hắn trực tiếp đẩy cửa ra, đi vào phòng của mình rồi lập tức phát hiện bản thân mình đang nằm ngửa trên giường, một cước đá văng chăn ra, hai tay hai chân duỗi thẳng, o o ngủ say.
Loại cảm giác này rất kỳ quái.
Thậm chí, hắn còn cảm thấy trong lòng hơi sợ hãi.
Đường Thanh Sơn không dám trực tiếp đánh thức thân thể của mình.
Bởi vì hắn sợ lúc hắn đánh thức, người tỉnh dậy kia lại không phải là hắn, hoặc là người đó chính là hắn.
Trong lòng hắn rối rắm hồi lâu.
Cuối cùng Đường Thanh Sơn vẫn cố lấy dũng khí đánh thức chính mình.
Hắn đứng yên lặng nhìn thân thể của mình mơ màng mở mắt ra, gãi gãi đầu, miệng phun những lời mơ hồ không rõ: "Dường như ta đang nhìn thấy chính mình. Ừm, khẳng định là đang nằm mơ!"
Sau đó thân thể của hắn lại tiếp tục ngủ.
Lúc ấy đầu của Đường Thanh Sơn đầy hắc tuyến, hắn lập tức hiểu được mọi chuyện rồi.
Giờ phút này người ở trong thân thể của hắn không phải ai khác, mà chính là muội muội Đường Tiểu Ngọc của hắn.
Nói cách khác hắn đã biến thành muội muội hắn.
Mà muội muội lại biến thành hắn.
Đường Thanh Sơn bị ý niệm trong đầu mình dọa sợ.
Làm sao hắn mới ngủ một đêm, mà đã bị tráo đổi người rồi? Nghĩ tới đây, hắn không nói hai lời lập tức đánh thức Đường Tiểu Ngọc đang ngủ say dậy.
Nói là đánh thức, trên thực tế lại là hắn làm thân xác Đường Thanh Sơn kia sợ hãi mà tỉnh giấc.
Ngẫm lại xem, khi mình đang ngủ mơ màng, đột nhiên bị một người giống y chang mình đánh thức, cảm giác này… quá kinh dị khủng bố.
Mà lúc ấy Đường Tiểu Ngọc cũng suýt sợ hãi tới mức thét chói tai, nhưng bị Đường Thanh Sơn đúng lúc ngăn lại.
Đường Tiểu Ngọc nghe những lời Đường Thanh Sơn nói, còn có chút không tin. Nàng ta lập tức xốc quần lên, sau đó ánh mắt bỗng dưng trợn to, miệng lại mở lớn tới mức có thể nhét vào một quả trứng gà.
Lúc này cuối cùng nàng ta cũng xác định được, nàng ta và ca ca đã trao đổi thân thể rồi.
Sau đó Đường Thanh Sơn đành phải thay thế Đường Tiểu Ngọc tới học đường.
Mà Đường Tiểu Ngọc ở lại trong nhà.
Kỳ thật Đường Thanh Sơn không hề muốn thay thế Đường Tiểu Ngọc tới học đường.
Dù sao Đường Thanh Sơn vẫn không tiêu hóa được chuyện trao đổi thân thể này.
Thế nhưng Đường Tiểu Ngọc thích sĩ diện, nàng ta nói cái gì mà lúc kiểm tra học đường đã bị đội sổ, hiện giờ còn xin phép nghỉ học, sợ rằng mấy người trong học đường sẽ chê cười nàng ta.
Đường Thanh Sơn quá đỗi bất đắc dĩ chỉ có thể đồng ý giả mạo Đường Tiểu Ngọc tới học đường.
"Ca, huynh nói xem chúng ta nên làm sao bây giờ? Sao tự nhiên chẳng có lý do gì mà chúng ta bị trao đổi thân thể rồi?"
Nhìn thấy bộ dáng chính mình lộ ra kích động sợ hãi, Đường Thanh Sơn vẫn có chút không được tự nhiên, nhưng hiện giờ hắn đã biến thành muội muội còn muội muội biến thành hắn rồi.
Kỳ thật Đường Thanh Sơn cũng rất hoài nghi, chuyện này có phải do suy nghĩ vừa nảy lên trong đầu hắn tối hôm qua tác oai tác quái hay không?
Ngay tại đêm qua, khi hắn nghe chuyện muội muội từ chối ý tốt muốn nàng ta theo trấn trưởng học tập của Tiểu Hỉ Bảo, trong lòng khó tránh khỏi có chút trách cứ.
Dù sao được làm học trò, được theo vị kia đọc sách là chuyện được rất nhiều học trò của thư viện tha thiết ước mơ.
Vậy mà chuyện tốt như vậy lại bị muội muội của hắn từ chối.
Chương 758: Bên Người Tiểu Hỉ Bảo Không Thiếu Tiếng Cười (1)Lúc ấy đột nhiên trong đầu hắn nảy lên suy nghĩ, nếu hắn có thể trở thành muội muội thì tốt rồi.
Và ngày hôm sau, hắn thật sự biến thành muội muội.
Nhưng Đường Thanh Sơn sẽ không nói chuyện này cho Đường Tiểu Ngọc biết.
"Không sao đâu, lỡ như ngày mai chúng ta lại đổi về thì sao?" Đường Thanh Sơn nhẹ giọng trấn an.
"Ngày mai chúng ta có đổi về thật hay không?"
Đường Tiểu Ngọc bĩu cái miệng nhỏ nhắn, bộ dáng điềm đạm đáng yêu, thế nhưng khi Đường Thanh Sơn nhìn thấy bộ dáng thân thể hắn bĩu miệng, toàn thân hắn không khỏi nổi lên da gà.
Được rồi, hắn có chút ngại ngùng không dám nhìn.
"Có thể!" Đường Thanh Sơn nhẹ nhàng "Khụ" một tiếng.
Kỳ thật hắn cũng không chắc ngày mai hai người bọn họ có thể đổi lại thân thể hay không.
Thế nhưng Đường Tiểu Ngọc không biết, nàng ta còn cho rằng ngày mai có thể đổi trở lại, nàng ta lập tức nhẹ nhàng thở ra một hơi thật dài.
"Vậy là tốt rồi, ta không muốn cả đời phải biến thành ca ca đâu!"
Đường Tiểu Ngọc vỗ vỗ bộ ngực, Đường Thanh Sơn đứng bên cạnh nói thầm, cứ như hắn muốn biến thành bộ dạng này lắm ý.
"Đúng rồi, ca, hôm nay huynh tới học đường có bị lộ không?" Đột nhiên Đường Tiểu Ngọc nghĩ tới cái gì, nàng ta lập tức có chút khẩn trương nhìn Đường Thanh Sơn.
"Không có!" Đường Thanh Sơn lắc đầu.
Dường như muội muội của hắn không được người trong học đường hoan nghênh lắm.
Cả một ngày trời, căn bản không thấy ai chào hỏi hắn.
Không đúng. Ngoại trừ tiểu cô nương đáng yêu kia.
"Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi!"
Trái tim treo lơ lửng của Đường Tiểu Ngọc lập tức thả lỏng hơn rất nhiều.
Nàng ta cũng không muốn cho người trong học đường biết, hiện giờ nàng ta đang ở trong thân thể của ca ca.
"Nhưng ta cảm giác Tiểu Hỉ Bảo hơi hoài nghi!" Đường Thanh Sơn nhíu mày ngẫm lại rồi nói.
"Sao nàng có thể hoài nghi được? Chẳng lẽ hôm nay huynh nói chuyện với nàng?" Đột nhiên trong lòng Đường Tiểu Ngọc lại có chút khẩn trương lên.
"Không có!" Đường Thanh Sơn chậm rãi lắc đầu: "Ta chỉ nói là mình cảm giác thấy dường như Tiểu Hỉ Bảo đã phát hiện ra chuyện gì!"
"Nhìn nàng ngốc nghếch như vậy, không có khả năng phát hiện ra!" Trong đầu Đường Tiểu Ngọc nảy lên hình ảnh tiểu cô nương luôn cười ngây ngô, nàng ta lắc mạnh đầu phủ nhận.
"Muội cảm thấy Tiểu Hỉ Bảo ngốc?" Đường Thanh Sơn lộ vẻ mặt cổ quái nói.
"Ta không nói nàng ngốc, ta chỉ nói là trông nàng không được thông minh thôi. Lúc đi cùng với người khác nàng luôn cười ngây ngô!" Đường Tiểu Ngọc vội vàng lên tiếng giải thích.
"Đó chỉ là muội suy đoán thôi, Tiểu Ngọc à. Có đôi khi những gì biểu hiện bên ngoài chưa chắc đã là thật. Tiểu Hỉ Bảo có thể dễ dàng đạt được vị trí số một ở kỳ kiểm tra học đường, người như vậy sao có thể ngốc nghếch?" Đường Thanh Sơn bật cười lắc đầu.
"Nói không chừng là do phụ thân nàng dạy tốt đó!" Đường Tiểu Ngọc có chút không phục phản bác lại.
"Kể cả khi trấn trưởng dạy rất tốt nhưng nếu Tiểu Hỉ Bảo không thông minh, nàng cũng chẳng lĩnh ngộ được bao nhiêu!" Đường Thanh Sơn từ chối cho ý kiến nói.
"Nhưng..." Đường Tiểu Ngọc còn muốn phản bác, thế nhưng nàng ta lại không biết nên nói cái gì.
"Tiểu Ngọc, ta rất rõ ràng từ trong đáy lòng muội vẫn có thành kiến với Tiểu Hỉ Bảo, cho nên muội cho rằng người ta không tốt. Thế nhưng sự thật thường thường không phải như thế. Muội có biết hôm nay lúc ở học đường, ta đã nhìn thấy Tiểu Hỉ Bảo thế nào không?" Khuôn mặt Đường Thanh Sơn đầy nghiêm túc hỏi ngược lại.
"Thế nào?" Đường Tiểu Ngọc cam chịu nói.
Kỳ thật nàng ta vẫn không quen nhìn thân xác mình nói chuyện như thế. Nàng ta có cảm giác y như mình đang tự kỷ vậy, là tự mình nói chuyện với chính mình.
"Ở trong mắt ta, Tiểu Hỉ Bảo là một người có nội tâm tinh tế. Tuy lúc nàng ở bên cạnh người khác, nàng sẽ luôn mỉm cười. Nhưng chỉ cần cẩn thận chú ý sẽ phát hiện ra Tiểu Hỉ Bảo luôn có thể cảm nhận được mỗi chút biến hóa rất nhỏ trong tâm tình của người khác, từ đó nàng sẽ cố gắng trợ giúp bọn họ, mang đến cho bọn họ nụ cười sung sướng!"
Đường Thanh Sơn nhớ lại một cảnh hắn được chứng kiến trên học đường.
Tiểu Hỉ Bảo được rất nhiều tiểu cô nương vây quanh.
Mỗi khi có tiểu cô nương lộ vẻ mặt ngượng ngùng, hoặc là thời điểm bọn họ không biết nên nói tiếp như thế nào, Tiểu Hỉ Bảo luôn có thể đúng lúc điều hòa bầu không khí, khiến cho những người chung quanh cảm thấy sung sướng thoải mái.
"Ta thấy là huynh nghĩ nhiều quá rồi!" Đường Tiểu Ngọc ngoảnh mặt qua một bên, vẻ mặt không tin.
Nhưng từ đáy lòng nàng ta lại có chút đồng ý với Đường Thanh Sơn.
Bởi vì ở bên người Tiểu Hỉ Bảo luôn không thiếu tiếng cười.
Đường Thanh Sơn cũng nhìn ra Đường Tiểu Ngọc nói không đúng với suy nghĩ trong lòng.
Muội muội của hắn chính là như vậy.
Mỗi khi nàng ta nói dối sẽ không dám nhìn thẳng vào người khác.
"Tiểu Ngọc, ta đã nghe được một chuyện trong thư viện, là về Tiểu Hỉ Bảo. Muội có muốn nghe hay không?" Đường Thanh Sơn nhìn Đường Tiểu Ngọc cười nói.
"Chuyện gì?" Đường Tiểu Ngọc khó hiểu nói.
"Nghe nói chỉ cần Tiểu Hỉ Bảo chấp nhận một người, người đó đều có thể hòa nhập vào tiểu trấn rất nhanh, còn được người tiểu trấn chấp nhận!" Đường Thanh Sơn trả lời
"Làm sao có thể!" Vẻ mặt Đường Tiểu Ngọc không tin.
Chương 759: Bên Người Tiểu Hỉ Bảo Không Thiếu Tiếng Cười (2)"Muội đừng vội nói không tin. Chuyện này được chính miệng hảo bằng hữu của ta nói. Muội cũng gặp những người đó rồi, chính là mấy người lần nào cũng tụ tập cùng ta sau khi tan học!" Đường Thanh Sơn nhắc nhở: "Bọn họ giống chúng ta, cũng là những người mới chuyển vào tiểu trấn trong vài năm gần đây! Nghe bọn họ nói, thời điểm bọn họ vừa được đưa tới tiểu trấn, vẫn còn xa lạ với nơi đây, mặc dù người trong tiểu trấn không bài xích bọn họ, nhưng bọn họ vẫn có cảm giác rất khó hòa nhập vào cuộc sống ở nơi này! Thế nhưng muội có biết người đầu tiên tiếp xúc với bọn họ là ai không?"
"Tiểu Hỉ Bảo?" Đường Tiểu Ngọc trả lời theo bản năng.
"Đúng vậy, chính là Tiểu Hỉ Bảo, Tiểu Hỉ Bảo là người đầu tiên chào hỏi với bọn họ, sau đó nàng còn dẫn bọn họ tới quen biết với người trong tiểu trấn, làm cho bọn họ dần dần hòa nhập vào cuộc sống ở nơi đây! Theo như lời bọn họ miêu tả, Tiểu Hỉ Bảo tựa như tiểu tiên nữ, luôn mang đến cho người ta tiếng cười vui và niềm hạnh phúc!" Đường Thanh Sơn cảm khái nói.
Đường Tiểu Ngọc không khỏi nghĩ đến lần đầu tiên khi nàng ta đi tới cây hòe.
Tất cả mọi người đều tò mò nhìn nàng ta, còn chỉ trỏ nàng ta, xầm xì điều gì đó.
Chỉ có Tiểu Hỉ Bảo là người đầu tiên chào hỏi nàng ta.
"Nhưng không phải người nào cũng được Tiểu Hỉ Bảo chào hỏi!" Đường Thanh Sơn nhẹ giọng kể ra: "Ta nghe người ta nói, khoảng ba năm trước đây, có một hộ gia đình mới đến tiểu trấn. Trong hộ gia đình nọ có một thiếu gia. Hắn muốn chào hỏi với Tiểu Hỉ Bảo, nhưng Tiểu Hỉ Bảo lại không thèm phản ứng hắn. Muội có biết vì sao không?"
"Vì sao?" Đường Tiểu Ngọc có chút tò mò, nàng ta còn cho rằng Tiểu Hỉ Bảo sẽ nhiệt tình với tất cả mọi người.
"Bởi vì phẩm tính của thiếu gia kia không được, trước mặt người khác còn bình thường giống con người, nhưng sau lưng lại đánh chửi hạ nhân gã sai vặt. Sau đó chuyện này cũng bị người trong tiểu trấn biết, và hộ gia đình kia cũng bị đuổi khỏi tiểu trấn!”
Đường Thanh Sơn cảm thán nói: "Sau này trong tiểu trấn cũng xuất hiện vài chuyện như vậy, chỉ cần Tiểu Hỉ Bảo không muốn phản ứng ai, chắc chắn đằng sau lưng gia đình người nọ không ra gì. Sau này thành thông lệ, chỉ cần Tiểu Hỉ Bảo bằng lòng tiếp cận người nào, người đó cũng rất dễ dàng được người trong tiểu trấn chấp nhận."
Đường Tiểu Ngọc mân mê miệng, có chút không tin: "Sao ta cứ có cảm giác mình đang nghe kể chuyện vậy? Hơn nữa Tiểu Hỉ Bảo cũng bằng lòng tiếp cận ta rồi, tại sao vẫn không có người chịu chấp nhận ta?"
"Muội không cảm thấy chuyện này nên tìm nguyên nhân ở chính bản thân muội ư? Rốt cuộc là người khác không chấp nhận muội hay là muội không chịu chấp nhận ý tốt của người ta?" Đường Thanh Sơn không chút lưu tình hỏi ngược lại.
Đường Tiểu Ngọc bị hắn hỏi tới mức á khẩu không trả lời được.
Dường như từ trước tới nay, đều là nàng ta từ chối thiện ý của người khác.
Còn nhớ lần đầu tiên nàng ta tới học đường, quả thật có vài người đã đi tới hỏi chuyện nàng ta. Thế nhưng khi đó nàng ta lại không cảm kích.
Chẳng lẽ vì nàng ta không hiểu được ý tốt của người khác, cho nên nàng ta mới trao đổi thân phận với ca ca?
Mục đích của chuyện này là trừng phạt nàng ta?
Để cho nàng ta làm người một lần nữa.
…
Cùng lúc đó, ở nhà một lão trấn trưởng nào đó.
Trên tay Bộ Phàm đang cầm sách, hắn nằm dưới cây đào, vừa ngáp một cái vừa xem xét tiến độ thăng cấp.
【 Tăng thêm 48% 】
Nhìn thấy tiến độ này, khóe miệng Bộ Phàm không tự chủ được khẽ động vài cái.
Tiến độ này còn lâu hơn thời gian hắn download bộ phim điện ảnh hồi đó.
…
Sáng sớm ngày hôm sau, Đường Thanh Sơn và Đường Tiểu Ngọc vội vàng rời giường, nhanh chóng chạy tới phía trước gương đồng nhìn vào.
Hai người đồng loạt trợn mắt há hốc mồm: "Vì sao vẫn là như vậy? !"
Đường Tiểu Ngọc hoang mang rối loạn vô cùng, nàng ta còn không thèm đổi quần áo ngủ đã trực tiếp vọt vào trong phòng Đường Thanh Sơn.
"Ca, huynh nói xem, chúng ta nên làm sao bây giờ? Tới hôm nay thân thể chúng ta vẫn chưa đổi lại, chẳng lẽ về sau chúng ta sẽ không đổi lại được?" Đường Tiểu Ngọc gấp đến mức sắp khóc.
Nếu ngày hôm qua Đường Tiểu Ngọc vẫn cảm thấy chuyện này chơi khá vui, nhưng sang ngày hôm nay, nàng ta đã có chút sợ hãi rồi.
Thậm chí trong đầu nàng ta còn hiện lên một hình ảnh nàng ta phải sống thay ca ca mình.
Đọc sách thay ca ca.
khảo thủ công danh thay ca ca.
Cưới một thê tử xinh đẹp thay ca ca, sinh ra một đống hài tử lớn lên giống ca ca.
Sau đó dần dần già đi.
Tới trước khi lâm chung, nhìn thấy bên người vây quanh một đám người có bộ dáng giống ca ca, một mực gọi nàng ta là “Phụ Thân”. Trời đất, đó là loại hình ảnh khủng bố nhường nào chứ?
Đường Thanh Sơn cũng không biết Đường Tiểu Ngọc đang tưởng tượng cái gì, nhưng nhìn thấy Đường Tiểu Ngọc đang dùng gương mặt của hắn mà khóc sướt mướt, hắn cảm thấy đau cả đầu.
"Được rồi, đừng khóc nữa, nếu chúng ta có thể đổi đi, chắc chắn cũng có thể đổi về! !" Đường Thanh Sơn nhẹ giọng an ủi.
Chương 760: Ta Giả Bệnh (1)Nếu có người ngoài ở đây, khẳng định sẽ bị hình ảnh trước mắt làm kinh hãi.
Bởi vì giờ phút này, một ca ca bộ dáng thiếu niên đang bổ nhào vào trong lòng một muội muội bộ dáng tiểu cô nương mà khóc sướt mướt.
Mà muội muội bộ dáng tiểu cô nương kia còn nhẹ nhàng vuốt ve đầu ca ca bộ dáng thiếu niên nọ.
"Thật ư?" Đường Tiểu Ngọc nức nở, nâng đầu nhìn về phía Đường Thanh Sơn.
"Thật mà!” Vẻ mặt Đường Thanh Sơn đầy khẳng định gật gật đầu.
Kỳ thật hắn cũng chỉ an ủi Đường Tiểu Ngọc mà thôi.
"Vậy là tốt rồi, ta còn lo lắng về sau suốt ngày phải đứng tiểu!" Đường Tiểu Ngọc khụt khịt mũi, lấy tay sờ sờ nước mắt, cuối cùng là nín khóc mỉm cười.
Đường Thanh Sơn nghe những lời Đường Tiểu Ngọc nói, trong lòng có chút dở khóc dở cười.
Đây là chuyện nên lo lắng ư?
Hơn nữa hắn còn nhớ khi còn nhỏ, muội muội này của hắn muốn so với hắn xem ai tiểu được xa hơn, bởi vậy nàng ta còn leo lên cây đi tiểu.
"Còn nữa ta lo phải cưới tức phụ thay ca ca, nuôi hài tử, ta không muốn như vậy đâu!" Đường Tiểu Ngọc cúi đầu, không khỏi oán giận nói.
Chỉ một câu nói đơn giản như vậy lại khiến Đường Thanh Sơn đứng bên cạnh bị lời nói của Đường Tiểu Ngọc dọa sợ.
Đúng vậy.
Nếu hắn và Đường Tiểu Ngọc thật sự không thể đổi lại được, khác nào hắn phải gả đi thay Tiểu Ngọc rồi sinh hài tử?
Nghĩ tới đây, trong đầu hắn lập tức hiện lên cảnh tượng mình bị gả thay muội muội.
Đột nhiên Đường Thanh Sơn bị ý nghĩ của chính mình dọa đổ mồ hôi lạnh toàn thân.
"Ca, huynh nói xem, chúng ta nên biến trở về như thế nào?" Đường Tiểu Ngọc ngẩng đầu nhìn về phía Đường Thanh Sơn hỏi.
Trong cảm nhận của nàng ta, từ xưa tới nay ca ca đều là một người thực thông minh, thực lợi hại.
Thậm chí lúc còn ở Bình Giang phủ, đám hảo tỷ muội của nàng ta cũng thường xuyên hâm mộ nàng ta có một ca ca như vậy.
"Này... Ta nghĩ có một người có thể giúp được chúng ta!" Đường Thanh Sơn trầm ngâm một lát rồi nhẹ giọng nói, kỳ thật tối hôm qua hắn đã suy nghĩ rất nhiều về vấn đề này.
"Đó là ai?" Đường Tiểu Ngọc vội vàng hỏi.
"Ngô chủ nhiệm!" Ngô chủ nhiệm trong lời Đường Thanh Sơn chính là Ngô Huyền Tử.
Bởi vì chức vị của Ngô Huyền Tử trong thư viện là chủ nhiệm cho nên học trò trong thư viện đều xưng hô Ngô Huyền Tử là Ngô chủ nhiệm.
Cũng chỉ có tiên sinh trong thư viện cùng với cư dân tiểu trấn mới gọi Ngô Huyền Tử là Ngô phu tử.
Tuy Đường Thanh Sơn cũng không rõ ràng lắm Ngô Huyền Tử có trợ giúp bọn họ hay không, nhưng hiện giờ người duy nhất hắn cho rằng có thể giúp bọn họ chính là Ngô Huyền Tử.
Dù sao Ngô Huyền Tử chính là Thánh Nhân trong lòng những người đọc sách Đại Ngụy.
"Vậy chúng ta nhanh chạy đi tìm ngài ấy thôi!" Đường Tiểu Ngọc sốt ruột kéo tay Đường Thanh Sơn, muốn đi tìm Ngô Huyền Tử.
Thế nhưng Đường Thanh Sơn vẫn không nhúc nhích.
"Ca, sao huynh không đi?" Đường Tiểu Ngọc thấy mình đã kéo mà Đường Thanh Sơn vẫn không nhúc nhích, nàng ta không khỏi quay đầu nghi hoặc nói.
"Ngô chủ nhiệm có địa vị cực cao trong thư viện. Ta ở thư viện lâu như vậy, cũng chỉ gặp mặt ngài ấy một lần lúc khai giảng. Từ sau đó chưa từng gặp ngài ấy một lần nào!" Đường Thanh Sơn cười khổ lắc đầu.
"Vậy làm sao bây giờ?" Đường Tiểu Ngọc trừng lớn hai mắt nói.
"Nhưng ta từng được nghe người trong thư viện nói Ngô chủ nhiệm sẽ thường xuyên tới nhà trấn trưởng!" Đường Thanh Sơn nghĩ một lát rồi trả lời.
“Vậy chúng ta phải tới nhà trấn trưởng nhìn xem!” Bỗng nhiên Đường Tiểu Ngọc nghĩ tới cái gì lại nói: "Không được, ca, huynh phải tới học đường đọc sách trước!"
"Vì sao?" Nghe muội muội nói như vậy Đường Thanh Sơn hơi ngơ ngác, hắn có chút khó hiểu nói.
"Ta không cần biết, huynh phải tới học đường đọc sách trước!" Đường Tiểu Ngọc bĩu miệng, dậm chân một cái, bắt đầu nóng nảy.
Nếu là trước kia Đường Thanh Sơn còn cảm thấy tính tình nóng nảy của muội muội rất đáng yêu.
Thế nhưng giờ phút này, hắn nhìn thấy bộ dáng thân xác của mình vừa bĩu môi vừa dậm chân, Đường Thanh Sơn lại không nhịn được rùng mình một cái.
"Vậy chuyện đi tìm trấn trưởng thì sao?" Trong lòng Đường Thanh Sơn đầy bất đắc dĩ.
Kỳ thật có đôi khi hắn thật sự không hiểu muội muội của hắn đang nghĩ cái gì.
"Chúng ta có thể đi lúc tan học!" Đường Tiểu Ngọc nghiêm túc nói.
"Được rồi được rồi, ta nhận lời với muội, đã được chưa?" Đường Thanh Sơn cũng biết một khi muội muội của hắn đã quyết định chuyện gì, mấy con trâu cũng không kéo nổi.
Nhưng hắn cũng có thể đoán được đại khái nguyên nhân Tiểu Ngọc muốn hắn tới học đường.
Nói trắng ra chính là, muội muội của hắn không muốn để những người trong học đường nghĩ rằng nàng ta không tới học đường vì vừa đội sổ trong lần kiểm tra vừa rồi.
Nhưng hắn cảm thấy hơn phân nửa là Đường Tiểu Ngọc đã suy nghĩ quá nhiều.
"Mới sáng sớm, hai huynh muội các ngươi đã nói chuyện gì vậy?"
Liễu thị nghe nha hoàn trong phủ nói, mới sáng Đường Thanh Sơn đã vội vàng chạy qua tìm Đường Tiểu Ngọc, nàng ta còn cho rằng đã xảy ra chuyện gì, nên nhanh chóng qua đây xem.
"Nương, không có việc gì, ngày hôm qua tiểu..." Nói đến đây, bỗng nhiên Đường Thanh Sơn ý thức được cái gì, hắn lập tức sửa lời: "Ngày hôm qua, ca có một chút chuyện đã quên dặn dò ta, cho nên sáng sớm hôm nay mới qua tìm ta nói chuyện!"
Chương 761: Ta Giả Bệnh (2)"Đúng vậy, nương!" Đường Tiểu Ngọc đứng bên cạnh cũng vội gật đầu phụ họa.
"Là như vậy sao?" Liễu thị lộ vẻ mặt nghi hoặc, nàng ta hết nhìn Đường Thanh Sơn một chút, lại nhìn Đường Tiểu Ngọc một chút, sau đó lại mơ hồ cảm giác hai ngày này, hành vi của hai hài tử nhà mình có chút kỳ quái!
"Ca, ta còn phải trang điểm, thay quần áo nữa, huynh nhanh trở về đi. Làm gì có ca ca nào mới sáng ra đã chạy vào trong phòng muội muội, nói chuyện với muội muội như thế!" Thấy vẻ mặt Liễu thị đầy hoài nghi, Đường Thanh Sơn lập tức bắt chước bộ dáng tức giận của Đường Tiểu Ngọc trước kia, hắn cũng dậm chân một cái, gắt giọng.
Cũng may, Đường Thanh Sơn giả vờ rất thuận buồm xuôi gió.
Ngay cả chính chủ, Đường Tiểu Ngọc cũng nhìn tới ngây người.
Nếu không phải đã biết tình huống, nàng ta còn cho rằng phía đối diện chính là bản thân nàng ta.
Nhưng nàng ta cũng lập tức phản ứng được, rồi trực tiếp bày ra bộ dáng nghiêm túc chín chắn: "Là ta lo lắng không chu toàn, lần sau sẽ không vậy nữa!"
Thấy cảnh này nghi ngờ vừa dâng lên trong lòng Liễu thị lập tức tan mất một nửa, nàng ta dịu giọng nói: "Thời gian cũng không sớm, các ngươi rửa mặt đi rồi đến ăn điểm tâm!"
Đường Thanh Sơn và Đường Tiểu Ngọc liên tục gật đầu, nhìn theo Liễu thị rời đi, lúc này mới nhẹ nhàng thở ra một hơi thật dài.
"Ca, hôm nay may có huynh. Nhưng huynh nhất định lần không được bại lộ trong học đường đâu!" Đường Tiểu Ngọc lập tức nhẹ giọng nói.
"Ta tới học đường, vậy còn muội?" Đường Thanh Sơn hỏi ngược lại.
"Đương nhiên là ta nằm trong nhà giả vờ bệnh rồi chờ huynh trở về!" Đường Tiểu Ngọc thè lưỡi.
Đường Thanh Sơn nghe muội muội nói xong, vừa tức giận vừa buồn cười.
Sau đó Đường Tiểu Ngọc quay về phòng giả vờ bệnh.
Đường Thanh Sơn nhìn một đống quần áo trong tủ, im lặng trong chốc lát.
Cuối cùng, hắn chọn ra một bộ quần áo mình cảm thấy không tồi.
Còn Đường Tiểu Ngọc thì sao?
"Cái này không tồi! ( ★ ᴗ ★ )"
"Cái này cũng không tệ! ଘ ( ੭ ˊᵕˋ) ੭ੈ ✩ ‧₊˚"
"Cái này không phải bộ quần áo ta mua cho ca ca năm đó ư? Lúc ấy ca còn ghét bỏ nó, nhưng ta cảm thấy rất đẹp mà! (=̴̶̷̤̄₃=̴̶̷̤̄) ♡ *"
"Thật phiền phức, cái nào cũng muốn mặc thì biết làm sao bây giờ? =  ̄ ω  ̄ ="
Ăn xong điểm tâm, sau khi Đường Thanh Sơn rời khỏi nhà, nơi đầu tiên hắn tới là thư viện giả ốm để xin nghỉ học.
Tiên sinh trong thư viện còn thân thiết hỏi tình huống của hắn ra sao.
Thậm chí tiên sinh nọ còn nhiệt tình tới mức muốn đến Đường gia thăm hỏi hắn, chuyện này đã khiến Đường Thanh Sơn sợ hãi, toát mồ hôi lạnh toàn thân. Hắn vội vàng nói ra loại lý do đã chuẩn bị từ trước.
Lúc này mới khiến vị tiên sinh kia từ bỏ ý định đến Đường gia thăm hỏi hắn.
Nhưng nhìn vẻ mặt đầy quan tâm của tiên sinh, trong lòng Đường Thanh Sơn hoặc ít hoặc nhiều vẫn có chút hổ thẹn.
Sau khi hoàn thành nhiệm vụ giả ốm xin nghỉ học, Đường Thanh Sơn rời khỏi thư viện, một ít học sinh thư viện đều ghé mắt nhìn qua, còn thấp giọng thì thào điều gì đó về hắn. Hình như bọn họ đang hiếu kỳ không biết hắn là ai.
Đường Thanh Sơn bị đám người ấy nhìn chăm chú, cả người cũng có chút không được tự nhiên.
"Có phải ngươi là muội muội của Thanh Sơn không?"
Bỗng nhiên một âm thanh truyền đến, Đường Thanh Sơn quay đầu lại nhìn, chỉ thấy năm hảo hữu của hắn đang cùng nhau đi tới.
Vốn dĩ Đường Thanh Sơn còn muốn gọi tên bọn họ, nhưng nghĩ đến hiện giờ hắn đang là muội muội Đường Tiểu Ngọc, hắn lập tức ngậm chặt miệng.
"Chào các ngươi, ta chính là Đường Tiểu Ngọc muội muội của Đường Thanh Sơn!"
Đường Thanh Sơn nói ra câu này, chỉ cảm thấy một luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng, nhưng hắn không giả vờ non nớt ngây thơ không được.
"Xin chào, sao chúng ta không nhìn thấy ca ca ngươi đến thư viện?"
Vẻ mặt năm người lại có chút giật mình. Một thiếu niên vóc dáng hơi cao trong số bọn họ tò mò dò hỏi.
"Ca ca ta ngã bệnh, ta thay ca ca đến thư viện xin nghỉ!" Đường Thanh Sơn bắt chước bộ dáng bình thường của muội muội, rất lễ phép nói.
"Có nghiêm trọng không?" Lại có một thiếu niên hỏi.
"Không nghiêm trọng, chỉ cần ở nhà nghỉ ngơi mấy ngày là tốt rồi!" Đường Thanh Sơn nhẹ giọng giải thích.
"Vậy là tốt rồi!" Năm thiếu niên kia nhẹ nhàng thở ra. Sau đó không khỏi bàn tán.
"Các ngươi nói xem, sau khi tan học chúng ta có nên đi xem Đường Thanh Sơn thế nào hay không?"
"Cũng được!"
Đường Thanh Sơn nghe mấy hảo hữu nói muốn tới thăm hỏi hắn, trong lòng đầy rối rắm, hắn vội xua tay từ chối nói: "Không cần không cần!"
"Vì sao?" Năm thiếu niên nhìn nhau, rồi đồng loạt nhìn về phía Đường Thanh Sơn hỏi.
"Lang trung nói ca ca ta cần ở nhà tĩnh dưỡng. Ý tốt của các ngươi, ta sẽ truyền lời lại cho ca ca ta. Cám ơn mấy ca ca đã quan tâm tới ca ca ta!" Đường Thanh Sơn rất sợ bị mấy hảo hữu này phát hiện ra cái gì.
"Ta phải tới học đường đọc sách, sẽ không hàn huyên với các vị ca ca nữa!" Nói xong, không đợi năm thiếu niên mở miệng nói chuyện, Đường Thanh Sơn đã nhanh chóng rời khỏi thư viện.
Năm thiếu niên nhìn theo bóng dáng nhỏ xinh kia rồi đưa mắt nhìn nhau.
"Muội muội của Thanh Sơn thật thú vị!"
"Đúng vậy, vài lần trước kia nàng nhìn thấy chúng ta, nhưng không phản ứng gì, lần này lại gọi chúng ta là ca ca!"
Nhóm thiếu niên cũng không nghĩ nhiều, lại sánh vai đi vào phòng học.
...
Chương 762: Nói Đi, Rốt Cuộc Ngươi Là Quái Vật GìĐường Thanh Sơn rời khỏi thư viện, đã vội lau mồ hôi lạnh trên trán, thở phào một hơi.
Nguy hiểm thật, cũng may không bị phát hiện điều gì.
Nhưng hắn cảm thấy mình nên nhanh chóng tráo đổi lại với muội muội thì hơn.
Bằng không, luôn thấp thỏm lo âu thế này rất mệt.
Đường Thanh Sơn vừa nghĩ vừa đi về phía học đường.
Vị trí của học đường không quá xa thư viện, hắn chỉ đi một lát đã tới trước cổng lớn của học đường.
Thời gian vào lớp của học đường muộn hơn thư viện một chút, thời điểm hắn đi vào học đường, bên trong cũng không có nhiều người lắm.
Đường Thanh Sơn tìm được chỗ ngồi của mình và ngồi xuống, yên tĩnh chờ đến giờ vào lớp.
Không biết qua bao lâu, Tiểu Hỉ Bảo cũng sôi nổi từ bên ngoài đi đến.
Trên khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy vui sướng, nàng ấy đang tươi cười thật rạng rỡ, rồi thân thiết chào hỏi những người xung quanh. Trong nháy mắt, trên mặt những người chung quanh cũng dào dạt vui sướng.
Đường Thanh Sơn không khỏi nhìn Tiểu Hỉ Bảo nhiều hơn vài lần.
Hắn cảm giác Tiểu Hỉ Bảo này rất giống tiểu tiên nữ luôn mang lại niềm vui cho mọi người.
Thế nhưng bỗng nhiên hắn nhìn thấy Tiểu Hỉ Bảo đang nhìn về phía hắn, hắn lập tức cúi đầu đọc sách.
"Tiểu muội muội!" Tiểu Hỉ Bảo đặt túi sách lên bàn, nhìn Đường Thanh Sơn bên cạnh, Đường Thanh Sơn không phản ứng, Tiểu Hỉ Bảo lại gọi một tiếng nữa, lúc này Đường Thanh Sơn mới phản ứng lại.
"Có chuyện gì không?"
Vừa rồi, thiếu chút nữa Đường Thanh Sơn đã quên thân phận hiện giờ của hắn.
"Ta có lời muốn nói với ngươi, ngươi theo ta rời khỏi đây một chuyến!"
Không đợi Đường Thanh Sơn hỏi, Tiểu Hỉ Bảo đã di động bàn chân nhỏ, đi ra bên ngoài.
Đường Thanh Sơn có chút không hiểu chuyện gì xảy ra, nhưng hắn vẫn đứng dậy, đi theo nàng ấy ra ngoài.
Tiểu Hỉ Bảo cứ một mực đi ở phía trước không nói lời nào.
Suy nghĩ trong đầu Đường Thanh Sơn thay đổi thật nhanh.
Phải chăng Tiểu Hỉ Bảo đã phát hiện ra điều gì?
Nhưng mặc kệ Tiểu Hỉ Bảo nói cái gì, hắn cứ nhất quyết không thừa nhận là được.
Suy cho cùng, chẳng có chuyện gì quỷ dị hơn chuyện hai huynh muội bọn họ tráo đổi thân thể cho nhau.
Rất nhanh, bọn họ đã đi tới ngọn núi phía sau học đường.
Lúc này Tiểu Hỉ Bảo mới ngừng lại.
"Cái kia... Tiểu Hỉ Bảo, ngươi tìm ta có chuyện gì?" Đường Thanh Sơn thở sâu, ra vẻ tiểu cô nương mềm mại hỏi.
"Ngươi không cần giả vờ nữa, ngươi căn bản không phải Tiểu Ngọc muội muội!"
Tiểu Hỉ Bảo chắp hai bàn tay nhỏ bé, đưa lưng về phía Đường Thanh Sơn, âm thanh trong trẻo dễ nghe quanh quẩn khắp ngọn núi đằng sau đầy yên tĩnh.
"Sao ta lại không hiểu ý của ngươi chứ? Ta không phải Tiểu Ngọc thì là ai?" Trong lòng Đường Thanh Sơn hơi kinh hoàng, nhưng hắn cố ép cho mình phải bình tĩnh lại rồi hỏi.
"Ngươi cho rằng mình có thể giấu giếm được mọi người, nhưng ngươi sai lầm rồi!"
Tiểu Hỉ Bảo bỗng nhiên xoay người, khuôn mặt nhỏ nhắn đanh lại, thoạt nhìn cực kỳ nghiêm túc.
"Kỳ thật ngay ngày hôm qua lúc ngươi đến muộn, ngươi đã bại lộ thân phận của mình rồi! Tiểu muội muội là một người cực kỳ nhiệt tình với chuyện đọc sách, thậm chí có thể nói là khắc khổ, cho nên nàng không thể đến muộn!"
"Không phải ngày hôm qua ta đã nói mình ngủ muộn sao?" Đường Thanh Sơn cố nặn ra một nụ cười nói.
"Ta hỏi ngươi, vì sao ngươi lại ngủ muộn?" Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiểu Hỉ Bảo rất nghiêm túc, tựa như đang nhìn chằm chằm vào một tên tội phạm.
"Chính là đọc sách hơi trễ!" Suy nghĩ trong đầu Đường Thanh Sơn thay đổi thật nhanh, rất mau, hắn đã nghĩ ra lý do.
"Đọc muộn tới mức nào?" Tiểu Hỉ Bảo lại hỏi.
"Ta không nhớ rõ lắm, đại khái là gần rạng sáng. Ngươi cũng biết, lần trước kết quả kiểm tra học đường của ta không tốt, cho nên ta mới nỗ lực đọc sách như vậy!"
Đường Thanh Sơn dần dần khôi phục lại tâm tình, cách nói chuyện của hắn cũng dần dần ung dung hơn.
"Ngươi còn nói ngươi là tiểu muội muội? Ta thấy ngươi chính là kẻ giả mạo!" Bỗng nhiên Tiểu Hỉ Bảo lớn tiếng chất vấn.
Đường Thanh Sơn: "..."
Chuyện gì vậy?
Hắn đã nói sai rồi ư?
"Tiểu Hỉ Bảo, ngươi nói cái gì?" Đường Thanh Sơn ra vẻ mờ mịt nói.
"Ngươi đừng giả vờ nữa. Tiểu muội muội là một người im lặng ít lời, lại cao ngạo lạnh lùng. Từ trước đến nay đối với bất kỳ sự nghi ngờ của người khác, nàng chỉ biết khinh thường quay đi, chưa bao giờ giải thích nhiều như vậy."
Tiểu Hỉ Bảo đặt bàn tay nhỏ bé ra sau lưng, đi qua bên người Đường Thanh Sơn, "Vừa rồi ta hỏi ngươi nhiều như vậy chỉ vì thử ngươi mà thôi!"
Đường Thanh Sơn giật mình.
Muội muội của hắn im lặng ít lời?
Cao ngạo lạnh lùng?
Làm sao có thể?
Nhưng hắn vẫn hiểu được một chút.
Ở trong mắt Tiểu Hỉ Bảo, khi Tiểu Ngọc đối mặt với nghi ngờ, nàng ta sẽ không giải thích.
"Nói đi, rốt cuộc ngươi là quái vật gì? Vì sao phải mạo danh tiểu muội muội? Tiểu muội muội đã bị ngươi bắt đi đâu rồi? Nếu không chịu nói ra, nắm tay như nồi đất của ta cũng không phải để nhìn cho vui đâu!"
Tiểu Hỉ Bảo nhanh chóng giơ nắm tay nhỏ lên, bày ra bộ dáng hung thần ác sát.
Nắm tay như nồi đất?
Đường Thanh Sơn đưa mắt nhìn nắm tay nhỏ của Tiểu Hỉ Bảo, đột nhiên trong lòng hắn cảm thấy thật buồn cười.
Nắm tay nhỏ xíu này đánh vào người thật sự sẽ có cảm giác ư?
Nhưng giây tiếp theo, Đường Thanh Sơn cười không nổi nữa.
Chỉ thấy Tiểu Hỉ Bảo nhẹ nhàng đánh một quyền vào đại thụ bên cạnh, chỉ nghe “uỳnh” một tiếng, đại thụ to chừng hai người ôm đã bị đứt thành hai đoạn.
Đường Thanh Sơn:vipTruyenGG.com " ( ≖ ╻≖ ;)"