Lăng Hà Biên không tiếp tục phản ứng người trong lệnh bài nữa. Hắn ôm đao kiếm, đi về phía tiêu cục Bất Phàm.
"Ta nói này tiểu tử ngốc, sao ngươi lại không tin lời của lão tổ tông? Ngươi thật sự cho rằng tu sĩ bình thường có thể bố trí được Tụ Linh Cấm Chế? Trong đám người đó ai không nghiên cứu trận pháp cả ngàn năm, vạn năm? Không phải lão quái vật thì là cái gì?" Thấy vẻ mặt Lăng Hà Biên vẫn không chịu tin lời mình, giọng nói già nua kia cười lạnh giải thích.
"Người mới là lão quái vật!"
Lăng Hà Biên ngừng chân một chút, khó chịu nói: "Từ nhỏ trấn trưởng đã mất đi song thân, dựa vào người trong thôn tiếp tế mà lớn lên, ai trong tiểu trấn cũng biết chuyện này!"
"Nói ngươi ngu chẳng sai chút nào. Tu Tiên giới có nhiều đạo pháp thần thông lắm. Đối với những tu sĩ cao thâm, chuyển sang kiếp khác một lần nữa bắt đầu lại hoặc đoạt xá thân thể người khác chỉ là một thủ đoạn đơn giản mà thôi." Giọng nói già nua lại nói.
"Ta không biết cái gì là chuyển sang kiếp khác hay cái gì là đoạt xá, dù sao ta chỉ biết trấn trưởng không phải là lão quái vật. Nếu người còn tiếp tục nói nữa, ta sẽ ném người vào hầm cầu!"
Một tay Lăng Hà Biên nắm lấy lệnh bài trên cổ, kéo xuống, làm bộ muốn ném.
"Được rồi được rồi, ta nói sai rồi, đã được chưa? Trấn trưởng kia không phải lão quái vật, được rồi chứ?" Giọng nói già nua kia vội vàng lên tiếng ngăn lại.
Lăng Hà Biên hừ lạnh một tiếng, cầm lấy lệnh bài nọ trên tay, ôm đao kiếm tiếp tục đi về phía trước. Thế nhưng giọng nói trong lệnh bài vẫn không chịu yên tĩnh.
"Tiểu tử ngốc này, cũng không biết tính tình ngươi giống ai. Không phải ta chỉ nói vài câu trấn trưởng là lão quái vật thôi sao? Thế mà ngươi lại dám ném lão tổ tông đi. Thật sự là tiểu tử ngốc khi sư diệt tổ!"
Lăng Hà Biên coi như mắt điếc tai ngơ.
"Tiểu tử ngốc, không phải ngươi có ý với tiểu cô nương cưỡi cóc kia chứ?" Đột nhiên giọng nói trong lệnh bài bật cười quái dị.
"Người nói lung tung. Không có chuyện đó đâu!" Lăng Hà Biên gắt gao ôm đao kiếm, hai má đỏ lên, vội vàng phản bác lại.
"Có phải hay không cũng chẳng sao. Ta muốn hỏi ngươi, ngươi có muốn trở nên mạnh mẽ? Có muốn được người khác tán thành tôn trọng hay không?" Giọng nói già nua kia cười nói.
"Có ý gì?" Lăng Hà Biên nói.
"Nghe vậy cũng không hiểu ư? Chính là ta truyền thụ đạo pháp cho ngươi, để ngươi bước vào con đường tu hành, trở thành người tu tiên cao cao tại thượng trong mắt phàm nhân, thế nào?" Giọng nói già nua kia hấp dẫn nói.
"Người có lòng tốt vậy sao?" Vẻ mặt Lăng Hà Biên đầy hoài nghi. Kỳ thật sau khi đi vào tiểu trấn, hoặc ít hoặc nhiều hắn đều có nghe nói một ít chuyện về tu sĩ.
"Ta là lão tổ tông của ngươi, sẽ hại ngươi sao?" Giọng nói già nua kia tức giận nói.
"Có người còn vứt bỏ cả thân sinh cốt nhục của mình, ai biết người có thể hại ta hay không!" Lăng Hà Biên lạnh lùng trả lời
Giọng nói già nua kia đột nhiên ngưng bặt.
Lại một lát sau, giọng nói già nua kia mới thở dài: "Ngươi yên tâm đi. Ta không làm loại chuyện ghê tởm như vậy với ngươi đâu. Ta muốn truyền phương pháp tu hành cho ngươi chỉ vì nhìn tư chất của ngươi không tồi. Hơn nữa trong máu của ngươi có huyết mạch của ta, ta không muốn không công lãng phí hạt mầm tốt như ngươi thôi!"
Lăng Hà Biên lại không thèm tin những lời đối phương nói: "Ta không cần người trợ giúp, ta có thể dựa vào chính mình!"
"Tiểu tử ngốc này, sao ngươi lại cứng đầu như vậy? Ngươi luyện chút công phu quyền cước thế tục đó có thể được bao nhiêu tiền đồ? Tùy tiện một tu sĩ cấp thấp cũng có thể diệt một đống lớn người như ngươi!" Giọng nói già nua có chút cả giận nói.
Lăng Hà Biên ngoảnh mặt làm ngơ, ôm đao kiếm, về tới tiêu cục Bất Phàm.
Hắn vừa bước vào trong tiêu cục, giọng nói trong lệnh bài cũng lập tức biến mất.
Nhưng ở thời điểm không có người, giọng nói trong lệnh bài vẫn sẽ nhảy ra lựa lời khuyên hắn tu hành, nói các loại ưu đãi trong tu hành. Chẳng qua Lăng Hà Biên vẫn không hề đáp lại một câu nào, tựa như không nghe thấy.
Sau đó có lẽ vì Lăng Hà Biên cảm thấy rất phiền, cho nên hắn đã đặt lệnh bài ở trong phòng, không mang theo người nữa.
Bận rộn suốt một ngày, chờ tới lúc hắn tắm rửa xong xuôi trở lại trong phòng, chỉ thấy không biết trong phòng từ khi nào đã có một nam tử trẻ tuổi với khuôn mặt tuấn lãng, khoác áo bào màu xám.
"Ngươi là ai? Vì sao lại ở trong phòng ta?" Vẻ mặt Lăng Hà Biên đầy thận trọng, hắn bày ra tư thế phòng ngự, gắt gao nhìn chằm chằm vào người trước mặt.
"Lúc ban ngày, không phải chúng ta đã nói chuyện rất nhiều sao? Chẳng lẽ mới hết một ngày ngươi đã quên rồi?"
Nam tử tuấn lãng khoác áo bào xám chậm rãi đi tới, một giọng nói già nua cực kỳ quen thuộc lại lập tức truyền ra từ trong miệng nam tử tuấn lãng khoác áo bào xám nọ.
"Là người?" Lăng Hà Biên chợt nghe ra giọng nói của người trước mắt này giống hệt giọng nói trong lệnh bài hồi sáng.
"Đừng khẩn trương, ta sẽ không hại ngươi. Nói như thế nào ngươi cũng là hậu thế của ta!" Nam tử tuấn lãng khoác áo bào xám kia đặt một tay sau lưng, cười ảm đạm.