"Tiểu tử ngốc này, ngươi… ta cũng không biết nên nói gì với ngươi mới tốt. Đạo pháp ta muốn truyền cho ngươi là thứ khiến không biết bao nhiêu người hâm mộ, vậy mà ngươi còn không hài lòng!" Nam tử tuấn lãng khoác áo bào xám có chút bất đắc dĩ nói. Cả sáng hôm nay, hắn đã khuyên can mãi mà hỗn tiểu tử này vẫn không chịu nghe.
"Người nói mình có bản lĩnh như vậy, thế tại sao tới cuối cùng lại chỉ có thể ở trong lệnh bài kia?" Lăng Hà Biên nghiêng đầu qua một bên, bày ra bộ dáng không tin.
Kỳ thật trải qua một ngày suy nghĩ cặn kẽ, từ đáy lòng Lăng Hà Biên vẫn có chút tin tưởng những lời người này nói.
Dù sao thời điểm gia gia nhặt được hắn, lệnh bài này đã đeo trên người rồi. Gia gia vẫn thường nói miếng lệnh bài này rất quan trọng với hắn, còn nói về sau hắn có thể dựa vào miếng lệnh bài này tìm được thân nhân.
"Ngươi thật sự cho rằng, thứ mà ngươi đang nhìn thấy hiện giờ chính là bản tôn của ta?" Nam tử tuấn lãng khoác áo bào xám cười hỏi ngược lại.
"Không phải người?" Lăng Hà Biên nghe có chút mơ hồ.
"Dĩ nhiên là không phải, bản thể chân chính của ta đã sớm phá toái hư không rời đi từ mười vạn năm trước rồi, thứ còn ở lại nơi đây chỉ là một đạo phân hồn thôi!" Thấy bộ dáng Lăng Hà Biên vẫn mê mang như trước, nam tử tuấn lãng khoác áo bào xám cười lắc đầu.
"Bây giờ nói cho ngươi nghe những điều này, ngươi cũng không rõ, chờ về sau ngươi bước vào tu hành, sẽ hiểu được. Bây giờ ngươi chỉ cần biết, ta ở lại chỗ này là vì bảo vệ đám hậu thế các ngươi!"
Lăng Hà Biên cúi đầu im lặng, sau đó hắn ngẩng đầu: "Vậy bản thể của người đã đi đâu?"
"Một thiên địa rộng lớn hơn nơi này rất nhiều, ở nơi đó có thể tu luyện đến cảnh giới rất cao!" Nam tử tuấn lãng khoác áo bào xám cảm khái nói.
"Nói như vậy có khác gì không nói!" Lăng Hà Biên than thở.
Nam tử tuấn lãng khoác áo bào xám cười nhạt nói: "Nói thật, ta cũng không biết bản thể đi đâu, thậm chí ta cũng không rõ ràng lắm hắn có còn sống hay không. Không nói chuyện này nữa. Ngươi cân nhắc thế nào rồi? Có theo ta học đạo pháp hay không? Bằng không, ngươi không xứng với tiểu cô nương cưỡi cóc kia đâu!"
"Người đừng nói lung tung!" Lăng Hà Biên giận thật rồi.
"Được được được, ta không nói chuyện đó nữa, được chưa? Ta hỏi ngươi, ngươi có muốn trở nên mạnh mẽ không?" Nam tử tuấn lãng khoác áo bào xám cười hỏi ngược lại.
"Ta thật sự có thể trở nên rất mạnh ư?" Lăng Hà Biên cúi đầu xuống tự hỏi.
"Dĩ nhiên rồi. Nhớ năm đó ta đã từng oai phong một cõi trên phiến thiên địa này, dạy ngươi là chuyện cực kỳ đơn giản!" Nam tử tuấn lãng khoác áo bào xám tự tin cười.
"Tốt lắm, ta theo người học!" Ánh mắt Lăng Hà Biên lộ ra vẻ kiên định, giống như hắn vừa hạ quyết tâm nào đó.
"Quyết định đúng đắn. Thế nhưng ngươi nhất định phải giữ bí mật chuyện ta dạy đạo pháp cho ngươi, không được để người ngoài biết ngươi đang tu hành!"
Nam tử tuấn lãng khoác áo bào xám nghiêm túc nói: "Tiểu trấn này không chỉ ẩn tàng một vị tu sĩ. Chưa nói tới trấn trưởng của các ngươi, chỉ tính ông chủ tiệm thợ rèn nơi ngươi thường qua đó cũng là một vị tu sĩ có tu vi không tầm thường rồi."
"Người vừa nói là ông chủ tiệm thợ rèn ư?" Lăng Hà Biên có chút giật mình.
Hắn không thể tưởng tượng nổi, ông chủ tiệm thợ rèn luôn cầm chùy sắt lớn rèn sắt kia lại là một tu sĩ cao cao tại thượng.
Lần này sao hắn cứ có cảm giác thân phận tu sĩ đã hạ giá đi rất nhiều.
Nam tử tuấn lãng khoác áo bào xám cũng không biết Lăng Hà Biên đang nghĩ cái gì.
Hắn trầm giọng nói: "Đúng vậy, lỡ như hắn nổi lên lòng xấu xa với ngươi, ta cũng không cứu được ngươi đâu."
"Không phải người rất lợi hại ư?" Lăng Hà Biên khó hiểu nói.
"Ngươi nghe ta đi, không sai đâu! Đúng rồi, tên của ngươi cần phải sửa một chút. Lăng Hà Biên, cái tên kiểu gì vậy? Dòng họ nhà chúng ta đẹp nhường nào, sao có thể lấy một cái tên quê mùa?" Mặt nam tử tuấn lãng khoác áo bào xám tối sầm lại.
"Không được, đây là tên gia gia đặt cho ta, dù đầu có rớt, cũng không đổi!" Lăng Hà Biên lắc đầu, ánh mắt kiên định nói.
Ca Lạp trấn vẫn bình tĩnh trước sau như một.
Trong học đường vẫn truyền đến âm thanh đọc thuộc lòng vang dội, mạnh mẽ.
Cái đầu nhỏ của Tiểu Hỉ Bảo thường thường nhìn sang bên cạnh, nơi đó không hề có một bóng người
Đúng vậy, hôm nay tiểu muội muội còn chưa tới lớp.
"Tiên sinh, ta đến muộn!" Đột nhiên một giọng nói của tiểu cô nương truyền đến.
Tiểu Hỉ Bảo ngẩng đầu nhìn lên, khuôn mặt nhỏ nhắn lập tức nở rộ nụ cười tươi tắn.
Giờ phút này Đường Tiểu Ngọc đang đứng bên cạnh cửa thở hổn hển, nàng ta còn thường thường lấy tay lau lau mồ hôi trên trán, xem ra vừa chạy tới học đường.
"Ừm, vào đi!" Tôn tiên sinh gật đầu, khuôn mặt nghiêm túc nói: "Lần sau nhớ chú ý thời gian!"
"Được rồi!" Đường Tiểu Ngọc vội vàng gật đầu, nhưng nàng ta lại không lập tức đi vào trong phòng học.
Ngược lại nàng ta vẫn đứng tại chỗ, nhìn dáo dác khắp nơi, giống như đang tìm tòi gì đó, chỉ thấy một tiểu cô nương đáng yêu đang vẫy tay với nàng ta.
Mà bên cạnh tiểu cô nương đáng yêu kia vừa lúc có một chỗ trống, Đường Tiểu Ngọc ho nhẹ một tiếng, đi tới.