Đại Boss Tân Thủ Thôn ( Dịch )

Chương 47 - Chương 755 - Bị Yêu Quái Phụ Thể (1)

Chương 755 - Bị Yêu Quái Phụ Thể (1)
Chương 755 - Bị Yêu Quái Phụ Thể (1)

"Tiểu muội muội, sao ngươi đến muộn vậy?" Tiểu Hỉ Bảo có chút tò mò.

Lúc bình thường tiểu muội muội luôn đến học đường thật sớm, nhất là sau khi kiểm tra học đường, nàng ta luôn là người thứ nhất tới đây.

Đây là Tiểu Hỉ Bảo nghe những tiểu đồng học kể lại.

"Ngủ dậy muộn!" Đường Tiểu Ngọc cúi đầu trả lời.

"Thật ư?" Tiểu Hỉ Bảo nghiêng đầu suy nghĩ, không hiểu sao nàng ấy có cảm giác hôm nay tiểu muội muội hơi kỳ lạ.

Rất nhanh một tiết học đã chấm dứt.

Thật nhiều bạn đồng học đều tụ tập lại một chỗ nói chuyện phiếm, Tiểu Hỉ Bảo cũng không ngoại lệ, chỉ có Đường Tiểu Ngọc luôn một mình ngồi ở chỗ kia đọc sách.

Đường Tiểu Ngọc nhìn Tiểu Hỉ Bảo đang ngồi bên cạnh đã bị vài tiểu cô nương vây quanh, Tiểu Hỉ Bảo rất ít trả lời bọn họ, nàng ấy luôn lộ ra nụ cười thật đáng yêu.

Loại nụ cười này rất có sức cuốn hút, giống như có thể làm ngọt ngào hết thảy mọi thứ trên đời.

"Tiểu Soái, ngươi xem Đường Tiểu Ngọc nghiêm túc đọc sách như vậy. Nói không chừng kiểm tra học đường lần sau, vị trí số một từ dưới đếm lên sẽ trở về tay ngươi đó!"

Đột nhiên một âm thanh rơi vào tai Đường Tiểu Ngọc.

Đường Tiểu Ngọc quay đầu nhìn lại.

Giờ phút này ở cách đó không xa đang có năm tiểu nam hài tụm lại cùng một chỗ thấp giọng nói điều gì đó.

"Đội sổ thì làm sao? Chung quy lại vẫn là người sẽ yên lặng thừa nhận hết thảy."

Nam hài được xưng là Tôn Tiểu Soái mở miệng nói thật hiên ngang lẫm liệt, bên trong lời nói của hắn tràn đầy ý chí thiên hạ hào hùng.

"Bội phục bội phục!"

Đám tiểu đồng bọn xung quanh trợn mắt há hốc mồm, liên tục ôm quyền khen tặng. Người ta đã đạt tới loại trình độ không biết xấu hổ này, không bội phục không được!

"Hơn nữa từ khi Đường Tiểu Ngọc đến học đường tới giờ, đâu phải chỉ có bây giờ nàng mới đọc sách? Cuối cùng còn không phải đội sổ sao? Cho nên ta nói cho các ngươi nghe một câu châm ngôn thế này, học vẹt là vô dụng!"

Tôn Tiểu Soái rung đùi đắc ý, bày ra bộ dáng Tông Sư một phái nói, và dĩ nhiên hắn lại lập tức nghênh đón hàng loạt ánh mắt xem thường từ đám tiểu đồng bọn chung quanh.

Nghe khắp nơi truyền đến âm thanh nghị luận, Đường Tiểu Ngọc nhíu mày nhưng nàng ta cũng không có nói cái gì, chỉ im lặng cúi đầu đọc sách.

Sau đó bọn họ lại học thêm vài tiết nữa, cuối cùng cũng chịu đựng được tới giờ tan học.

Đường Tiểu Ngọc lập tức cất hết sách vào túi của mình rồi đứng lên, vội vã chạy ra bên ngoài như có việc gì đó gấp gáp lắm.

Đường Tiểu Ngọc ra khỏi học đường, lúc này mới thở một hơi thật dài, sau đó nàng ta lại nhanh chóng bước về nhà mình.

"Tiểu muội muội, từ từ!" Bỗng nhiên một âm thanh truyền đến.

Đường Tiểu Ngọc quay đầu lại chỉ thấy Tiểu Hỉ Bảo đang chạy chậm tới, chốc lát sau nàng ấy đã tới trước mặt.

"Có chuyện gì không?" Đường Tiểu Ngọc cất giọng chững chạc nói.

"Tiểu muội muội, ta phát hiện ra hôm nay ngươi có chút là lạ, ngay cả cách nói chuyện cũng thay đổi!" Tiểu Hỉ Bảo đánh giá hai bên trái phải của Đường Tiểu Ngọc một hồi.

"Này... Có thể là tối hôm qua bị cảm lạnh, hôm nay trong người có chút không thoải mái!" Đường Tiểu Ngọc bị nàng ấy quan sát, cả người có chút không được tự nhiên, vội vàng lên tiếng giải thích.

"Hả, bị bệnh à, vậy để ta đưa ngươi tới gặp phụ thân ta. Phụ thân ta chính là lang trung rất lợi hại!" Ánh mắt trong suốt của Tiểu Hỉ Bảo nói.

"Không cần không cần, ngày mai sẽ khỏi thôi!" Đường Tiểu Ngọc vội vàng lắc đầu từ chối, nhưng nhìn thấy vẻ quan tâm trong đôi mắt nhỏ của Tiểu Hỉ Bảo kia, trong lòng nàng ta lại có chút ấm áp.

Thật sự là một tiểu cô nương thiện lương.

"Ta còn có việc, phải đi trước đây!"

Đường Tiểu Ngọc nghĩ tới cái gì, không đợi Tiểu Hỉ Bảo mở miệng hỏi đã lập tức xoay người bỏ chạy.

Nhìn bóng dáng nhỏ xinh dần dần đi xa, Tiểu Hỉ Bảo nghiêng đầu khó hiểu.

"Tiểu Hỉ Bảo, tan học ư?" Bỗng nhiên một âm thanh từ bên cạnh truyền đến.

"Mẹ nuôi!" Tiểu Hỉ Bảo thấy người tới là Chu Minh Châu, nàng ấy lập tức bổ nhào vào trong lòng Chu Minh Châu.

"Tiểu Thanh Oa không đưa ngươi về nhà sao?" Chu Minh Châu cười khẽ vuốt hai viên tròn tròn trên đầu Tiểu Hỉ Bảo.

"Ta nghĩ chắc chắn Tiểu Thanh Oa đang ở nhà đánh nhau với Tiểu Bạch rồi, phải đợi chốc lát nữa nó mới tới đón ta!" Tiểu Hỉ Bảo mềm mại, dịu dàng nói.

"Hiện giờ Tiểu Thanh Oa đã lớn như vậy mà vẫn chưa đánh lại Tiểu Bạch ư?" Chu Minh Châu có chút tò mò.

"Không đánh lại!" Tiểu Hỉ Bảo lắc lắc đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn cực kỳ nghiêm túc nói: "Tiểu Thanh Oa chỉ tăng kích thước, nhưng không tăng thực lực!"

Chu Minh Châu không nhịn được nở nụ cười, "Xem ra nếu Tiểu Thanh Oa muốn đánh thắng Tiểu Bạch còn phải đi một đoạn đường dài lắm! Nhưng vì sao Tiểu Thanh Oa nhất định phải đánh bại Tiểu Bạch? Giữa chúng nó có ân oán gì sao?"

"Ta không biết nha, có thể là Tiểu Bạch ăn vụng đồ ăn vặt của Tiểu Thanh Oa!"

Tiểu Hỉ Bảo lập tức giấu đôi tay nhỏ bé ở sau lưng, cái đầu nhỏ cũng quay ngoắt qua một bên, còn đáng yêu nghịch ngợm huýt sáo một đoạn, ra vẻ ta không biết chuyện gì hết.

Chu Minh Châu buồn cười nhưng không muốn vạch trần tâm tư nhỏ của Tiểu Hỉ Bảo.

"Đúng rồi, vừa rồi ngươi đang nói chuyện với ai?"

Bình Luận (0)
Comment