Đại Boss Tân Thủ Thôn ( Dịch )

Chương 48 - Chương 756 - Bị Yêu Quái Phụ Thể (2)

Chương 756 - Bị Yêu Quái Phụ Thể (2)
Chương 756 - Bị Yêu Quái Phụ Thể (2)

Thời điểm Chu Minh Châu nhìn thấy Tiểu Hỉ Bảo, từ xa xa nàng ta đã nhìn thấy Tiểu Hỉ Bảo đang nói chuyện với một tiểu cô nương, thế nhưng lúc nàng ta đi tới nơi, tiểu cô nương kia đã chạy xa rồi.

"Tiểu Ngọc muội muội nha!" Tiểu Hỉ Bảo vui cười nói.

"Tiểu Ngọc? Ngươi nói chính là Đường gia Đường Tiểu Ngọc?"

Chu Minh Châu và Đường lão phu nhân, Liễu thị có từng gặp mặt, cho nên nàng ta có hiểu một chút tình huống của Đường gia.

"Đúng vậy, hôm nay Tiểu Ngọc muội muội đến muộn."

Tiểu Hỉ Bảo gật gật đầu rồi kể chuyện ở học đường cho Chu Minh Châu nghe: "Ta cảm giác Tiểu Ngọc muội muội có chút thay đổi, trước kia cách nàng nói chuyện không phải như vậy!"

"Ha, vậy trước kia Tiểu Ngọc muội muội nói chuyện như thế nào?" Chu Minh Châu tò mò hỏi.

"Ừm?" Tiểu Hỉ Bảo đặt ngón trỏ ở cằm, nghĩ nghĩ rồi nói: "Trước kia Tiểu Ngọc muội muội nói chuyện rất ngây thơ, mà vừa rồi Tiểu Ngọc muội muội nói chuyện rất giống tỷ tỷ của ta, chẳng qua nàng mới nói nàng ngã bệnh rồi!"

"Nói không chừng người ta thật sự ngã bệnh thì sao?" Chu Minh Châu cười nói.

"Ta thấy không giống, ta cảm giác chắc chắn Tiểu Ngọc muội muội bị yêu quái phụ thể rồi!" Tiểu Hỉ Bảo ôm hai tay trước ngực, nghiêm trang nói.

"Gần đây có phải ngươi lại đọc lén ba cái chuyện yêu ma quỷ quái gì đó đúng không?"

Chu Minh Châu "Phì" một tiếng bật cười, nụ cười của nàng ta mềm mại như cành hoa trước gió. Sau đó nàng ta không khỏi nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu của Tiểu Hỉ Bảo.

"Ta có xem một chút!" Tiểu Hỉ Bảo cẩn thận vươn bàn tay nhỏ bé, dùng ngón trỏ và ngón cái cho ra một thủ thế.

"Bớt xem những thứ kia đi, trên đời này làm gì có quỷ quái!" Chu Minh Châu cười nói.

"Ai nói không có? Theo một đoạn trong Sơn Hải Kinh, ở phương Bắc có một ngọn núi, ngọn núi có một loại quái vật có thể nhập vào người kẻ khác, nó còn chuyên môn ăn tiểu hài tử!" Tiểu Hỉ Bảo chắp đôi tay nhỏ bé sau người, ra dáng tiểu đại sư nói.

"Được được được, đã biết, đại sư Tiểu Hỉ. Hôm nay có thời gian cùng mẹ nuôi đi uống trà hay không?" Chu Minh Châu cười nói.

"Có nha!" Đôi mắt trong trẻo của Tiểu Hỉ Bảo sáng lên, nàng ấy lại khôi phục bộ dáng hoạt bát hiếu động: "Thế nhưng phụ thân đang chờ ta về nhà đó!"

"Không sao đâu, hết thảy có mẹ nuôi gánh!"

Tại Đường gia.

Đường Tiểu Ngọc hoang mang rối loạn vội vàng chạy về nhà, lúc này nàng ta mới thở phào một hơi.

Không biết vì sao khi nàng ta nhìn thấy đôi mắt ngây thơ trong suốt kia, trong lòng nàng ta lại rối bời như hươu con chạy loạn.

"Tiểu Ngọc, ngươi chạy về ư?"

Liễu thị có chút ngoài ý muốn, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Đường Tiểu Ngọc đã đỏ bừng tựa như quả táo chín đỏ trên bàn, trên trán còn toát ra mồ hôi.

"Ừm!" Đường Tiểu Ngọc cúi đầu, khẽ ừm một tiếng.

Liễu thị cũng không hỏi thêm nữa.

Nếu là trước kia, kiểu gì nàng ta cũng phải nhắc nhở vài câu, để cho Đường Tiểu Ngọc đừng vội vàng hấp tấp như vậy, phải duy trì phong phạm khuê nữ của gia tộc lớn.

Nhưng sau quãng thời gian khá lâu trong tiểu trấn, ngược lại nàng ta cảm thấy vội vàng hấp tấp như vậy mới là thiên tính vốn có của hài tử.

Dù sao rất nhiều hài tử trong tiểu trấn đều là như thế.

"Đúng rồi, Tiểu Ngọc, ngươi có biết gần đây ca của ngươi làm sao không? Chẳng những hôm nay hắn không tới thư viện, còn cả ngày trốn ở trong phòng. Thậm chí tổ mẫu ngươi gọi hắn, hắn cũng không trả lời!" Liễu thị không khỏi hiếu kỳ nói: "Ngươi nói xem, có phải ca của ngươi đã phải lòng ai đó rồi không?"

Có lẽ do Liễu thị đã ở tiểu trấn này quá lâu, cho nên nàng ta hoặc ít hoặc nhiều cũng lây nhiễm một ít tính nết ưa hóng chuyện nhà của đám phụ nhân khác.

"Không có, ca không phải lòng ai đâu!" Đường Tiểu Ngọc vội vàng giải thích.

"Ta nói tới ca ngươi, ngươi nôn nóng làm gì?" Vẻ mặt Liễu thị đầy khó hiểu.

"Ta...” Đường Tiểu Ngọc phản ứng lại: "Nương, ta chỉ cảm thấy suy nghĩ của người có chút vô căn cứ. Ca một mực chỉ chú tâm tới chuyện đọc sách. Mỗi lần ra khỏi nhà tới thư viện rồi sẽ trở về thật sớm sau khi tan học, làm sao có thể phải lòng ai?"

"Hình như cũng đúng!" Liễu thị cảm thấy lời này cũng có đạo lý, tính tình của nhi tử không khác gì trượng phu của nàng ta, đều là ngoan ngoãn chín chắn.

Khoan đã...

Liễu thị không khỏi đánh giá Đường Tiểu Ngọc, rồi nói: "Tiểu Ngọc, sao ta có cảm giác cách nói chuyện của ngươi hôm nay rất giống ca của ngươi?"

"Vậy ư? Có thể là gần đây ta thường xuyên nhờ ca giúp ta học bài nên vậy!" Vẻ kinh hoảng chợt lóe trong đáy mắt Đường Tiểu Ngọc, nhưng ngay lập tức, vẻ mặt nàng ta đã bình tĩnh lại rồi nói: "Nương, ta vào trong xem ca ca làm sao?"

Nói xong, Đường Tiểu Ngọc bước chân rời đi, chạy vào phòng Đường Thanh Sơn.

Thế nhưng bước chân của nàng ta rõ ràng nhanh hơn trước vài phần.

"Kỳ quái thật, sao ta cứ có cảm giác hôm nay hai hài tử hơi khác lạ?" Vẻ mặt Liễu thị đầy khó hiểu nhìn theo Đường Tiểu Ngọc đã chạy thật xa.

Bên kia, rất nhanh Đường Tiểu Ngọc đã đi tới trước cửa phòng Đường Thanh Sơn, nàng ta đẩy cửa ra rồi đi vào.

Giờ phút này Đường Thanh Sơn đang nằm ngẩn người trên án thư, bỗng nhiên, nghe thấy động tĩnh, hắn nhanh chóng ngồi thẳng người dậy, đồng thời cũng cầm lấy bộ sách tỏ ra cực kỳ nghiêm túc chăm chú đọc.

Bình Luận (0)
Comment