Nếu có người ngoài ở đây, khẳng định sẽ bị hình ảnh trước mắt làm kinh hãi.
Bởi vì giờ phút này, một ca ca bộ dáng thiếu niên đang bổ nhào vào trong lòng một muội muội bộ dáng tiểu cô nương mà khóc sướt mướt.
Mà muội muội bộ dáng tiểu cô nương kia còn nhẹ nhàng vuốt ve đầu ca ca bộ dáng thiếu niên nọ.
"Thật ư?" Đường Tiểu Ngọc nức nở, nâng đầu nhìn về phía Đường Thanh Sơn.
"Thật mà!” Vẻ mặt Đường Thanh Sơn đầy khẳng định gật gật đầu.
Kỳ thật hắn cũng chỉ an ủi Đường Tiểu Ngọc mà thôi.
"Vậy là tốt rồi, ta còn lo lắng về sau suốt ngày phải đứng tiểu!" Đường Tiểu Ngọc khụt khịt mũi, lấy tay sờ sờ nước mắt, cuối cùng là nín khóc mỉm cười.
Đường Thanh Sơn nghe những lời Đường Tiểu Ngọc nói, trong lòng có chút dở khóc dở cười.
Đây là chuyện nên lo lắng ư?
Hơn nữa hắn còn nhớ khi còn nhỏ, muội muội này của hắn muốn so với hắn xem ai tiểu được xa hơn, bởi vậy nàng ta còn leo lên cây đi tiểu.
"Còn nữa ta lo phải cưới tức phụ thay ca ca, nuôi hài tử, ta không muốn như vậy đâu!" Đường Tiểu Ngọc cúi đầu, không khỏi oán giận nói.
Chỉ một câu nói đơn giản như vậy lại khiến Đường Thanh Sơn đứng bên cạnh bị lời nói của Đường Tiểu Ngọc dọa sợ.
Đúng vậy.
Nếu hắn và Đường Tiểu Ngọc thật sự không thể đổi lại được, khác nào hắn phải gả đi thay Tiểu Ngọc rồi sinh hài tử?
Nghĩ tới đây, trong đầu hắn lập tức hiện lên cảnh tượng mình bị gả thay muội muội.
Đột nhiên Đường Thanh Sơn bị ý nghĩ của chính mình dọa đổ mồ hôi lạnh toàn thân.
"Ca, huynh nói xem, chúng ta nên biến trở về như thế nào?" Đường Tiểu Ngọc ngẩng đầu nhìn về phía Đường Thanh Sơn hỏi.
Trong cảm nhận của nàng ta, từ xưa tới nay ca ca đều là một người thực thông minh, thực lợi hại.
Thậm chí lúc còn ở Bình Giang phủ, đám hảo tỷ muội của nàng ta cũng thường xuyên hâm mộ nàng ta có một ca ca như vậy.
"Này... Ta nghĩ có một người có thể giúp được chúng ta!" Đường Thanh Sơn trầm ngâm một lát rồi nhẹ giọng nói, kỳ thật tối hôm qua hắn đã suy nghĩ rất nhiều về vấn đề này.
"Đó là ai?" Đường Tiểu Ngọc vội vàng hỏi.
"Ngô chủ nhiệm!" Ngô chủ nhiệm trong lời Đường Thanh Sơn chính là Ngô Huyền Tử.
Bởi vì chức vị của Ngô Huyền Tử trong thư viện là chủ nhiệm cho nên học trò trong thư viện đều xưng hô Ngô Huyền Tử là Ngô chủ nhiệm.
Cũng chỉ có tiên sinh trong thư viện cùng với cư dân tiểu trấn mới gọi Ngô Huyền Tử là Ngô phu tử.
Tuy Đường Thanh Sơn cũng không rõ ràng lắm Ngô Huyền Tử có trợ giúp bọn họ hay không, nhưng hiện giờ người duy nhất hắn cho rằng có thể giúp bọn họ chính là Ngô Huyền Tử.
Dù sao Ngô Huyền Tử chính là Thánh Nhân trong lòng những người đọc sách Đại Ngụy.
"Vậy chúng ta nhanh chạy đi tìm ngài ấy thôi!" Đường Tiểu Ngọc sốt ruột kéo tay Đường Thanh Sơn, muốn đi tìm Ngô Huyền Tử.
Thế nhưng Đường Thanh Sơn vẫn không nhúc nhích.
"Ca, sao huynh không đi?" Đường Tiểu Ngọc thấy mình đã kéo mà Đường Thanh Sơn vẫn không nhúc nhích, nàng ta không khỏi quay đầu nghi hoặc nói.
"Ngô chủ nhiệm có địa vị cực cao trong thư viện. Ta ở thư viện lâu như vậy, cũng chỉ gặp mặt ngài ấy một lần lúc khai giảng. Từ sau đó chưa từng gặp ngài ấy một lần nào!" Đường Thanh Sơn cười khổ lắc đầu.
"Vậy làm sao bây giờ?" Đường Tiểu Ngọc trừng lớn hai mắt nói.
"Nhưng ta từng được nghe người trong thư viện nói Ngô chủ nhiệm sẽ thường xuyên tới nhà trấn trưởng!" Đường Thanh Sơn nghĩ một lát rồi trả lời.
“Vậy chúng ta phải tới nhà trấn trưởng nhìn xem!” Bỗng nhiên Đường Tiểu Ngọc nghĩ tới cái gì lại nói: "Không được, ca, huynh phải tới học đường đọc sách trước!"
"Vì sao?" Nghe muội muội nói như vậy Đường Thanh Sơn hơi ngơ ngác, hắn có chút khó hiểu nói.
"Ta không cần biết, huynh phải tới học đường đọc sách trước!" Đường Tiểu Ngọc bĩu miệng, dậm chân một cái, bắt đầu nóng nảy.
Nếu là trước kia Đường Thanh Sơn còn cảm thấy tính tình nóng nảy của muội muội rất đáng yêu.
Thế nhưng giờ phút này, hắn nhìn thấy bộ dáng thân xác của mình vừa bĩu môi vừa dậm chân, Đường Thanh Sơn lại không nhịn được rùng mình một cái.
"Vậy chuyện đi tìm trấn trưởng thì sao?" Trong lòng Đường Thanh Sơn đầy bất đắc dĩ.
Kỳ thật có đôi khi hắn thật sự không hiểu muội muội của hắn đang nghĩ cái gì.
"Chúng ta có thể đi lúc tan học!" Đường Tiểu Ngọc nghiêm túc nói.
"Được rồi được rồi, ta nhận lời với muội, đã được chưa?" Đường Thanh Sơn cũng biết một khi muội muội của hắn đã quyết định chuyện gì, mấy con trâu cũng không kéo nổi.
Nhưng hắn cũng có thể đoán được đại khái nguyên nhân Tiểu Ngọc muốn hắn tới học đường.
Nói trắng ra chính là, muội muội của hắn không muốn để những người trong học đường nghĩ rằng nàng ta không tới học đường vì vừa đội sổ trong lần kiểm tra vừa rồi.
Nhưng hắn cảm thấy hơn phân nửa là Đường Tiểu Ngọc đã suy nghĩ quá nhiều.
"Mới sáng sớm, hai huynh muội các ngươi đã nói chuyện gì vậy?"
Liễu thị nghe nha hoàn trong phủ nói, mới sáng Đường Thanh Sơn đã vội vàng chạy qua tìm Đường Tiểu Ngọc, nàng ta còn cho rằng đã xảy ra chuyện gì, nên nhanh chóng qua đây xem.
"Nương, không có việc gì, ngày hôm qua tiểu..." Nói đến đây, bỗng nhiên Đường Thanh Sơn ý thức được cái gì, hắn lập tức sửa lời: "Ngày hôm qua, ca có một chút chuyện đã quên dặn dò ta, cho nên sáng sớm hôm nay mới qua tìm ta nói chuyện!"