"Đúng vậy, nương!" Đường Tiểu Ngọc đứng bên cạnh cũng vội gật đầu phụ họa.
"Là như vậy sao?" Liễu thị lộ vẻ mặt nghi hoặc, nàng ta hết nhìn Đường Thanh Sơn một chút, lại nhìn Đường Tiểu Ngọc một chút, sau đó lại mơ hồ cảm giác hai ngày này, hành vi của hai hài tử nhà mình có chút kỳ quái!
"Ca, ta còn phải trang điểm, thay quần áo nữa, huynh nhanh trở về đi. Làm gì có ca ca nào mới sáng ra đã chạy vào trong phòng muội muội, nói chuyện với muội muội như thế!" Thấy vẻ mặt Liễu thị đầy hoài nghi, Đường Thanh Sơn lập tức bắt chước bộ dáng tức giận của Đường Tiểu Ngọc trước kia, hắn cũng dậm chân một cái, gắt giọng.
Cũng may, Đường Thanh Sơn giả vờ rất thuận buồm xuôi gió.
Ngay cả chính chủ, Đường Tiểu Ngọc cũng nhìn tới ngây người.
Nếu không phải đã biết tình huống, nàng ta còn cho rằng phía đối diện chính là bản thân nàng ta.
Nhưng nàng ta cũng lập tức phản ứng được, rồi trực tiếp bày ra bộ dáng nghiêm túc chín chắn: "Là ta lo lắng không chu toàn, lần sau sẽ không vậy nữa!"
Thấy cảnh này nghi ngờ vừa dâng lên trong lòng Liễu thị lập tức tan mất một nửa, nàng ta dịu giọng nói: "Thời gian cũng không sớm, các ngươi rửa mặt đi rồi đến ăn điểm tâm!"
Đường Thanh Sơn và Đường Tiểu Ngọc liên tục gật đầu, nhìn theo Liễu thị rời đi, lúc này mới nhẹ nhàng thở ra một hơi thật dài.
"Ca, hôm nay may có huynh. Nhưng huynh nhất định lần không được bại lộ trong học đường đâu!" Đường Tiểu Ngọc lập tức nhẹ giọng nói.
"Ta tới học đường, vậy còn muội?" Đường Thanh Sơn hỏi ngược lại.
"Đương nhiên là ta nằm trong nhà giả vờ bệnh rồi chờ huynh trở về!" Đường Tiểu Ngọc thè lưỡi.
Đường Thanh Sơn nghe muội muội nói xong, vừa tức giận vừa buồn cười.
Sau đó Đường Tiểu Ngọc quay về phòng giả vờ bệnh.
Đường Thanh Sơn nhìn một đống quần áo trong tủ, im lặng trong chốc lát.
Cuối cùng, hắn chọn ra một bộ quần áo mình cảm thấy không tồi.
Còn Đường Tiểu Ngọc thì sao?
"Cái này không tồi! (★ᴗ★)"
"Cái này cũng không tệ! ଘ(੭ˊᵕˋ)੭ੈ✩‧₊˚"
"Cái này không phải bộ quần áo ta mua cho ca ca năm đó ư? Lúc ấy ca còn ghét bỏ nó, nhưng ta cảm thấy rất đẹp mà! (=̴̶̷̤̄₃=̴̶̷̤̄)♡*"
"Thật phiền phức, cái nào cũng muốn mặc thì biết làm sao bây giờ? = ̄ω ̄="
Ăn xong điểm tâm, sau khi Đường Thanh Sơn rời khỏi nhà, nơi đầu tiên hắn tới là thư viện giả ốm để xin nghỉ học.
Tiên sinh trong thư viện còn thân thiết hỏi tình huống của hắn ra sao.
Thậm chí tiên sinh nọ còn nhiệt tình tới mức muốn đến Đường gia thăm hỏi hắn, chuyện này đã khiến Đường Thanh Sơn sợ hãi, toát mồ hôi lạnh toàn thân. Hắn vội vàng nói ra loại lý do đã chuẩn bị từ trước.
Lúc này mới khiến vị tiên sinh kia từ bỏ ý định đến Đường gia thăm hỏi hắn.
Nhưng nhìn vẻ mặt đầy quan tâm của tiên sinh, trong lòng Đường Thanh Sơn hoặc ít hoặc nhiều vẫn có chút hổ thẹn.
Sau khi hoàn thành nhiệm vụ giả ốm xin nghỉ học, Đường Thanh Sơn rời khỏi thư viện, một ít học sinh thư viện đều ghé mắt nhìn qua, còn thấp giọng thì thào điều gì đó về hắn. Hình như bọn họ đang hiếu kỳ không biết hắn là ai.
Đường Thanh Sơn bị đám người ấy nhìn chăm chú, cả người cũng có chút không được tự nhiên.
"Có phải ngươi là muội muội của Thanh Sơn không?"
Bỗng nhiên một âm thanh truyền đến, Đường Thanh Sơn quay đầu lại nhìn, chỉ thấy năm hảo hữu của hắn đang cùng nhau đi tới.
Vốn dĩ Đường Thanh Sơn còn muốn gọi tên bọn họ, nhưng nghĩ đến hiện giờ hắn đang là muội muội Đường Tiểu Ngọc, hắn lập tức ngậm chặt miệng.
"Chào các ngươi, ta chính là Đường Tiểu Ngọc muội muội của Đường Thanh Sơn!"
Đường Thanh Sơn nói ra câu này, chỉ cảm thấy một luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng, nhưng hắn không giả vờ non nớt ngây thơ không được.
"Xin chào, sao chúng ta không nhìn thấy ca ca ngươi đến thư viện?"
Vẻ mặt năm người lại có chút giật mình. Một thiếu niên vóc dáng hơi cao trong số bọn họ tò mò dò hỏi.
"Ca ca ta ngã bệnh, ta thay ca ca đến thư viện xin nghỉ!" Đường Thanh Sơn bắt chước bộ dáng bình thường của muội muội, rất lễ phép nói.
"Có nghiêm trọng không?" Lại có một thiếu niên hỏi.
"Không nghiêm trọng, chỉ cần ở nhà nghỉ ngơi mấy ngày là tốt rồi!" Đường Thanh Sơn nhẹ giọng giải thích.
"Vậy là tốt rồi!" Năm thiếu niên kia nhẹ nhàng thở ra. Sau đó không khỏi bàn tán.
"Các ngươi nói xem, sau khi tan học chúng ta có nên đi xem Đường Thanh Sơn thế nào hay không?"
"Cũng được!"
Đường Thanh Sơn nghe mấy hảo hữu nói muốn tới thăm hỏi hắn, trong lòng đầy rối rắm, hắn vội xua tay từ chối nói: "Không cần không cần!"
"Vì sao?" Năm thiếu niên nhìn nhau, rồi đồng loạt nhìn về phía Đường Thanh Sơn hỏi.
"Lang trung nói ca ca ta cần ở nhà tĩnh dưỡng. Ý tốt của các ngươi, ta sẽ truyền lời lại cho ca ca ta. Cám ơn mấy ca ca đã quan tâm tới ca ca ta!" Đường Thanh Sơn rất sợ bị mấy hảo hữu này phát hiện ra cái gì.
"Ta phải tới học đường đọc sách, sẽ không hàn huyên với các vị ca ca nữa!" Nói xong, không đợi năm thiếu niên mở miệng nói chuyện, Đường Thanh Sơn đã nhanh chóng rời khỏi thư viện.
Năm thiếu niên nhìn theo bóng dáng nhỏ xinh kia rồi đưa mắt nhìn nhau.
"Muội muội của Thanh Sơn thật thú vị!"
"Đúng vậy, vài lần trước kia nàng nhìn thấy chúng ta, nhưng không phản ứng gì, lần này lại gọi chúng ta là ca ca!"
Nhóm thiếu niên cũng không nghĩ nhiều, lại sánh vai đi vào phòng học.
...