Đường Thanh Sơn rời khỏi thư viện, đã vội lau mồ hôi lạnh trên trán, thở phào một hơi.
Nguy hiểm thật, cũng may không bị phát hiện điều gì.
Nhưng hắn cảm thấy mình nên nhanh chóng tráo đổi lại với muội muội thì hơn.
Bằng không, luôn thấp thỏm lo âu thế này rất mệt.
Đường Thanh Sơn vừa nghĩ vừa đi về phía học đường.
Vị trí của học đường không quá xa thư viện, hắn chỉ đi một lát đã tới trước cổng lớn của học đường.
Thời gian vào lớp của học đường muộn hơn thư viện một chút, thời điểm hắn đi vào học đường, bên trong cũng không có nhiều người lắm.
Đường Thanh Sơn tìm được chỗ ngồi của mình và ngồi xuống, yên tĩnh chờ đến giờ vào lớp.
Không biết qua bao lâu, Tiểu Hỉ Bảo cũng sôi nổi từ bên ngoài đi đến.
Trên khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy vui sướng, nàng ấy đang tươi cười thật rạng rỡ, rồi thân thiết chào hỏi những người xung quanh. Trong nháy mắt, trên mặt những người chung quanh cũng dào dạt vui sướng.
Đường Thanh Sơn không khỏi nhìn Tiểu Hỉ Bảo nhiều hơn vài lần.
Hắn cảm giác Tiểu Hỉ Bảo này rất giống tiểu tiên nữ luôn mang lại niềm vui cho mọi người.
Thế nhưng bỗng nhiên hắn nhìn thấy Tiểu Hỉ Bảo đang nhìn về phía hắn, hắn lập tức cúi đầu đọc sách.
"Tiểu muội muội!" Tiểu Hỉ Bảo đặt túi sách lên bàn, nhìn Đường Thanh Sơn bên cạnh, Đường Thanh Sơn không phản ứng, Tiểu Hỉ Bảo lại gọi một tiếng nữa, lúc này Đường Thanh Sơn mới phản ứng lại.
"Có chuyện gì không?"
Vừa rồi, thiếu chút nữa Đường Thanh Sơn đã quên thân phận hiện giờ của hắn.
"Ta có lời muốn nói với ngươi, ngươi theo ta rời khỏi đây một chuyến!"
Không đợi Đường Thanh Sơn hỏi, Tiểu Hỉ Bảo đã di động bàn chân nhỏ, đi ra bên ngoài.
Đường Thanh Sơn có chút không hiểu chuyện gì xảy ra, nhưng hắn vẫn đứng dậy, đi theo nàng ấy ra ngoài.
Tiểu Hỉ Bảo cứ một mực đi ở phía trước không nói lời nào.
Suy nghĩ trong đầu Đường Thanh Sơn thay đổi thật nhanh.
Phải chăng Tiểu Hỉ Bảo đã phát hiện ra điều gì?
Nhưng mặc kệ Tiểu Hỉ Bảo nói cái gì, hắn cứ nhất quyết không thừa nhận là được.
Suy cho cùng, chẳng có chuyện gì quỷ dị hơn chuyện hai huynh muội bọn họ tráo đổi thân thể cho nhau.
Rất nhanh, bọn họ đã đi tới ngọn núi phía sau học đường.
Lúc này Tiểu Hỉ Bảo mới ngừng lại.
"Cái kia... Tiểu Hỉ Bảo, ngươi tìm ta có chuyện gì?" Đường Thanh Sơn thở sâu, ra vẻ tiểu cô nương mềm mại hỏi.
"Ngươi không cần giả vờ nữa, ngươi căn bản không phải Tiểu Ngọc muội muội!"
Tiểu Hỉ Bảo chắp hai bàn tay nhỏ bé, đưa lưng về phía Đường Thanh Sơn, âm thanh trong trẻo dễ nghe quanh quẩn khắp ngọn núi đằng sau đầy yên tĩnh.
"Sao ta lại không hiểu ý của ngươi chứ? Ta không phải Tiểu Ngọc thì là ai?" Trong lòng Đường Thanh Sơn hơi kinh hoàng, nhưng hắn cố ép cho mình phải bình tĩnh lại rồi hỏi.
"Ngươi cho rằng mình có thể giấu giếm được mọi người, nhưng ngươi sai lầm rồi!"
Tiểu Hỉ Bảo bỗng nhiên xoay người, khuôn mặt nhỏ nhắn đanh lại, thoạt nhìn cực kỳ nghiêm túc.
"Kỳ thật ngay ngày hôm qua lúc ngươi đến muộn, ngươi đã bại lộ thân phận của mình rồi! Tiểu muội muội là một người cực kỳ nhiệt tình với chuyện đọc sách, thậm chí có thể nói là khắc khổ, cho nên nàng không thể đến muộn!"
"Không phải ngày hôm qua ta đã nói mình ngủ muộn sao?" Đường Thanh Sơn cố nặn ra một nụ cười nói.
"Ta hỏi ngươi, vì sao ngươi lại ngủ muộn?" Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiểu Hỉ Bảo rất nghiêm túc, tựa như đang nhìn chằm chằm vào một tên tội phạm.
"Chính là đọc sách hơi trễ!" Suy nghĩ trong đầu Đường Thanh Sơn thay đổi thật nhanh, rất mau, hắn đã nghĩ ra lý do.
"Đọc muộn tới mức nào?" Tiểu Hỉ Bảo lại hỏi.
"Ta không nhớ rõ lắm, đại khái là gần rạng sáng. Ngươi cũng biết, lần trước kết quả kiểm tra học đường của ta không tốt, cho nên ta mới nỗ lực đọc sách như vậy!"
Đường Thanh Sơn dần dần khôi phục lại tâm tình, cách nói chuyện của hắn cũng dần dần ung dung hơn.
"Ngươi còn nói ngươi là tiểu muội muội? Ta thấy ngươi chính là kẻ giả mạo!" Bỗng nhiên Tiểu Hỉ Bảo lớn tiếng chất vấn.
Đường Thanh Sơn: "..."
Chuyện gì vậy?
Hắn đã nói sai rồi ư?
"Tiểu Hỉ Bảo, ngươi nói cái gì?" Đường Thanh Sơn ra vẻ mờ mịt nói.
"Ngươi đừng giả vờ nữa. Tiểu muội muội là một người im lặng ít lời, lại cao ngạo lạnh lùng. Từ trước đến nay đối với bất kỳ sự nghi ngờ của người khác, nàng chỉ biết khinh thường quay đi, chưa bao giờ giải thích nhiều như vậy."
Tiểu Hỉ Bảo đặt bàn tay nhỏ bé ra sau lưng, đi qua bên người Đường Thanh Sơn, "Vừa rồi ta hỏi ngươi nhiều như vậy chỉ vì thử ngươi mà thôi!"
Đường Thanh Sơn giật mình.
Muội muội của hắn im lặng ít lời?
Cao ngạo lạnh lùng?
Làm sao có thể?
Nhưng hắn vẫn hiểu được một chút.
Ở trong mắt Tiểu Hỉ Bảo, khi Tiểu Ngọc đối mặt với nghi ngờ, nàng ta sẽ không giải thích.
"Nói đi, rốt cuộc ngươi là quái vật gì? Vì sao phải mạo danh tiểu muội muội? Tiểu muội muội đã bị ngươi bắt đi đâu rồi? Nếu không chịu nói ra, nắm tay như nồi đất của ta cũng không phải để nhìn cho vui đâu!"
Tiểu Hỉ Bảo nhanh chóng giơ nắm tay nhỏ lên, bày ra bộ dáng hung thần ác sát.
Nắm tay như nồi đất?
Đường Thanh Sơn đưa mắt nhìn nắm tay nhỏ của Tiểu Hỉ Bảo, đột nhiên trong lòng hắn cảm thấy thật buồn cười.
Nắm tay nhỏ xíu này đánh vào người thật sự sẽ có cảm giác ư?
Nhưng giây tiếp theo, Đường Thanh Sơn cười không nổi nữa.
Chỉ thấy Tiểu Hỉ Bảo nhẹ nhàng đánh một quyền vào đại thụ bên cạnh, chỉ nghe “uỳnh” một tiếng, đại thụ to chừng hai người ôm đã bị đứt thành hai đoạn.
Đường Thanh Sơn: "(≖╻≖;)"