Cái gì mà Song Sinh Hỏa Diễm, cái gì mà song sinh linh hồn, cái gì mà dung hợp thành một thể, đây đều là hắn bịa chuyện vớ vẩn dựa trên tình huống kết hợp của Đường Thanh Sơn và Đường Tiểu Ngọc.
Nhưng mà hiển nhiên Ngô Huyền Tử đã tin những lời hắn nói.
Có lẽ do đã cởi bỏ được vấn đề hoang mang trong lòng suốt nhiều ngày qua cho nên tâm trạng của Ngô Huyền Tử lập tức trở nên rộng mở trong sáng, nói chuyện cũng thoải mái hơn rất nhiều.
"Tiên sinh, ngày mai là ngày huấn luyện quân sự của học sinh thư viện, ngươi có muốn tới khích lệ đám học sinh thư viện một chút hay không? Ta nghĩ đám học sinh thư viện đều rất vui khi nhìn thấy ngươi!" Ngô Huyền Tử vuốt vuốt râu, cười nói.
"Ngày mai ư?" Bộ Phàm sờ cằm: "Được rồi, vừa lúc ngày mai ta rảnh, đến lúc đó ta sẽ có mặt!"
Rất nhiều điều lệ chế độ trong thư viện đều do Chu Minh Châu quyết định, mà kỳ thật chế độ huấn luyện quân sự này chính là dạy học sinh trong học viện tập võ cường thân kiện thể.
Tiêu cục Bất Phàm.
Tống Lại Tử vừa triệu tập một đám huynh đệ trong tiêu cục tới nghị sự.
Khi nghe nói ngày mai bọn họ cần tới thư viện làm giáo đầu vài ngày, đám tiêu sư của tiêu cục tỏ ra khá bình tĩnh.
Thế nhưng Lăng Hà Biên lại nghe đến mơ màng.
"Vương thúc, huấn luyện quân sự trong thư viện là cái gì?" Lăng Hà Biên khó hiểu hỏi một đại hán trung niên khôi ngô bên cạnh.
"Huấn luyện quân sự trong thư viện là một truyền thống của thư viện chúng ta, kỳ thật chỉ là dạy võ nghệ cho học sinh trong thư viện thôi. Hàng năm tiêu cục chúng ta đều sẽ phái một ít người qua đó làm giáo đầu vài ngày!" Đại hán trung niên khôi ngô kia thấp giọng giải thích.
"Người đọc sách còn tập võ ư?" Lăng Hà Biên có chút giật mình nói.
"Có phải rất giật mình hay không?" Đại hán trung niên khôi ngô nhếch miệng cười.
Hắn cũng không ngoài ý muốn khi thấy Lăng Hà Biên giật mình, hắn đã áp tiêu nhiều năm như vậy cũng đi qua không ít nơi, nhưng chưa từng thấy thư viện nào cho học sinh tập võ cả.
Đã không tập võ, đám người kia còn cực kỳ xem thường những người tập võ như bọn họ, luôn miệng gọi bọn họ là mấy kẻ võ phu.
Lăng Hà Biên nhẹ nhàng "Ừm" một tiếng, liên tục gật đầu.
"Kỳ thật truyền thống tập võ trong thư viện vẫn do trấn trưởng của chúng ta dựng nên. Ngươi đừng thấy thoạt nhìn trấn trưởng chúng ta lịch sự nhã nhặn, nhưng người ta chính là đại cao thủ võ đạo đó. Có cho cả đám người trong tiêu cục chúng ta cùng lên, cũng không phải đối thủ của trấn trưởng đâu!" Đại hán trung niên khôi ngô cười nói.
Lăng Hà Biên nghe xong, trực tiếp trợn mắt há hốc mồm.
"Ngươi đừng có không tin. Võ nghệ của mấy tiên sinh trong thư viện, cả đám tổng tiêu đầu chúng ta đều học từ trấn trưởng đó!" Đại hán trung niên khôi ngô vỗ vỗ bả vai Lăng Hà Biên, cảm thán nói.
Tuy Lăng Hà Biên chưa từng gặp bản thân trấn trưởng, nhưng hắn đã thấy vài vị tiên sinh trong thư viện.
Người nào người nấy đều tao nhã, phong độ, vô cùng thân thiện với người ngoài.
Rồi nhìn lại đám người trong tiêu cục bọn họ, ai nấy đều có dáng người khôi ngô cường tráng.
Sự chênh lệch này cũng không phải một tí một tẹo đâu.
"Đúng rồi, ngày mai ngươi có muốn theo chúng ta cùng tới thư viện hay không?" Đại hán trung niên khôi ngô cười hỏi.
"Chắc chắn với võ nghệ của ta thì không thể tới thư viện làm giáo đầu rồi!" Lăng Hà Biên vội lắc đầu.
"Ha ha, ngươi nghĩ cái gì đấy? Ta chỉ muốn cho ngươi vào trong thư viện đi dạo một hồi thôi. Ta nói cho ngươi nghe, chẳng những thư viện to lớn cực kỳ, còn rất nguy nga hoành tráng nữa." Đại hán trung niên khôi ngô sang sảng cười to nói.
Lăng Hà Biên có chút ngượng ngùng gãi gãi đầu.
"Nói không chừng ngày mai trấn trưởng cũng có mặt!" Đại hán trung niên khôi ngô cười nói.
"Trấn trưởng cũng sẽ đi?" Lăng Hà Biên nói.
"Có lẽ là vậy. Bình thường mỗi khi thư viện xảy ra chuyện lớn, trấn trưởng là viện trưởng của thư viện đều sẽ tham gia!" Đại hán trung niên khôi ngô ôm ngực nói.
Nghe lời này, hai mắt Lăng Hà Biên sáng lên.
Từ lúc hắn đến tiểu trấn tới nay, được nghe nhiều nhất chính là vị trấn trưởng đại nhân kia, thế nhưng hắn vẫn chưa từng được nhìn bản thân trấn trưởng xem ngài là người như thế nào.
Chẳng qua hắn cho rằng ngài là một người tốt.
"Tiểu tử, tốt nhất ngươi đừng đi!" Bỗng nhiên một âm thanh già nua vang lên trong đầu.
Lăng Hà Biên cũng không lập tức hỏi Lăng lão tổ, mà hắn đợi lát nữa sau khi nghị sự kết thúc, mới trở lại trong phòng.
Lăng Hà Biên vừa đóng chặt cửa phòng lại đã lập tức hỏi điều khó hiểu trong lòng: "Lão tổ, vì sao người lại bảo ta đừng tới thư viện? Là lo lắng tu vi của ta sẽ bị trấn trưởng phát hiện ư?"
"Đúng vậy, ta vẫn chưa rõ lắm rốt cuộc vị trấn trưởng kia có tu vi gì. Nếu đối phương là Đại Thừa kỳ, ta còn có thể miễn cưỡng giúp ngươi che lấp khí tức, thế nhưng nếu là Độ Kiếp kỳ, chuyện ngươi tu hành, căn bản không thể gạt được đối phương." Âm thanh già nua của Lăng lão tổ lại vang lên trong đầu Lăng Hà Biên.
"Không phải người từng nói Độ Kiếp kỳ là tồn tại cực kỳ khó gặp đến trong Tu Tiên giới ư?" Lăng Hà Biên vẫn không hết hy vọng.
"Đó là với tu sĩ cấp thấp thôi!" Lăng lão tổ thở dài: "Quên đi, hiện giờ nói với ngươi chuyện về Độ Kiếp kỳ còn quá sớm, chuyện ấy cách ngươi quá xa xôi! Ngươi chỉ cần nhớ kỹ, ngàn vạn lần đừng gặp mặt vị trấn trưởng kia là được!"