"Nói trắng ra, người sợ mình đánh không lại trấn trưởng thì có!" Lăng Hà Biên thấp giọng nói.
"Tiểu tử, ngươi đừng có khích tướng ta. Đoạn thời gian trước ta từng tung hoành Tu Tiên giới Thiên Nam, có người nào mà ta chưa gặp? Tu sĩ chết trên tay ta còn đếm không hết kìa!" Lăng lão tổ cười lạnh nói: "Nếu ngươi không tin lời của ta, vậy thì cứ đi gặp vị trấn trưởng kia đi, nhìn trấn trưởng kia sẽ đối xử với ngươi như thế nào?"
"Thế nhưng ta cảm thấy trấn trưởng không phải người xấu!" Lăng Hà Biên chần chờ nói.
"Tiểu tử, ngươi quá ngây thơ rồi, ngươi có biết tu tiên là như thế nào không? Chính là tranh một đường sinh cơ với trời, lại tranh cơ duyên tạo hóa với người. Ở trong Tu Tiên giới này, không có ai vô duyên vô cớ thiện, cũng không có ai vô duyên vô cớ ác." Lăng lão tổ ân cần dạy bảo.
"Tiểu tử, ngươi vừa bước vào tu hành không lâu, vẫn không hiểu Tu Tiên giới này. Khi ngươi tu hành lâu, ngươi sẽ hiểu được, cho tới bây giờ Tu Tiên giới này đều là thế giới ngươi lừa ta gạt, cá lớn nuốt cá bé!"
Lăng Hà Biên im lặng.
...
Sáng sớm ngày hôm sau.
Vốn dĩ Bộ Phàm muốn để Tiểu Mãn ở lại trông nhà, nhưng vừa lúc Tiểu Hoan Bảo đi ra khỏi phòng, nghe hắn nói muốn tới thư viện, đối phương đã nhận nhiệm vụ trông nhà rồi.
Thế nhưng Bộ Phàm lại có chút lo lắng.
Hắn sợ lúc mình từ thư viện trở về, nhà bỗng dưng biến mất.
Nhưng ngẫm lại chỉ cần Tiểu Hoan Bảo đừng đi lung tung, chắc là không xảy ra vấn đề gì đâu.
Hơn nữa từ trước đến nay, vận rủi của Tiểu Hoan Bảo sẽ không liên lụy đến người có khí vận, mà vừa lúc trong nhà có Tiểu Mãn trấn giữ, chắc không xảy ra vấn đề gì lớn.
Bởi vậy sau khi hắn giao nhiệm vụ giữ nhà cho Tiểu Hoan Bảo, Bộ Phàm và Đại Ny, Tiểu Hỉ Bảo lên đường quay về tiểu trấn.
Lúc tới cửa tiểu trấn, người một nhà mới tách ra, Đại Ny đi xưởng, Tiểu Hỉ Bảo tới học đường, mà Bộ Phàm lại đến thư viện.
Mấy tiên sinh trong thư viện biết được tin Bộ Phàm sẽ đến, cả đám đã đứng chờ tại cửa từ lâu.
Ngay từ lúc nhìn thấy một bóng dáng cưỡi tiểu bạch lư đang đi tới từ phía xa xa, đám tiên sinh thư viện lập tức nhiệt tình đón chào. Bộ Phàm cũng leo xuống từ trên lưng tiểu bạch lư, sau khi hàn huyên một phen với đám tiên sinh thư viện, mấy người bọn họ cùng nhau đi vào bên trong thư viện.
Ngay trước cổng lớn, khi chuẩn bị bước vào bên trong, bỗng Bộ Phàm ngừng chân lại một chút rồi quay đầu nhìn về phía một ngõ nhỏ xa xa.
"Tiên sinh, làm sao vậy?" Một nam tử trẻ tuổi có tướng mạo nho nhã hỏi.
"Không sao, chúng ta vào đi thôi!" Bộ Phàm lắc đầu, sải bước đi vào thư viện.
Mà lúc này, bên trong một ngõ nhỏ, Lăng Hà Biên đang kề sát vào vách tường.
…
Một nơi khác.
Tiểu Hoan Bảo đang ngồi trên ghế đá bên dưới cây đào, hết sức chuyên chú lật xem Sơn Hải Kinh.
"Sư phụ có ở nhà không?" Bỗng nhiên một giọng nói rụt rè của người nào đó từ bên ngoài sân truyền tới.
Tiểu Hoan Bảo đưa mắt nhìn lên.
Chỉ thấy giờ phút này, có một thiếu niên mặc trường bào màu lam nhạt đang đứng ngay trước cửa sân nhà hắn. Thoạt nhìn vẻ mặt thiếu niên có chút cẩn trọng.
Thiếu niên này không phải người khác, đúng là Đường Tiểu Ngọc.
Đường Tiểu Ngọc gặp một ít vấn đề trong tu luyện mà đúng lúc này ca ca Đường Thanh Sơn lại đang ở trong phòng tu luyện, nàng ta không tiện qua quấy rầy, bởi vậy đành tới đây tìm Bộ Phàm .
Thế nhưng vừa tới nơi lại không thấy bản thân sư phụ đâu, ngược lại chỉ nhìn thấy một nam hài có tuổi tác tương xứng với nàng ta.
Nam hài trước mắt đang im lặng đọc quyển sách trên tay.
Khuôn mặt trơn bóng trắng nõn, lộ ra góc cạnh rõ ràng, vừa đẹp đẽ vừa lạnh lùng, đôi mắt đen bóng đầy sâu lắng, nhuộm một chút màu sắc mê người, hàng chân mày đầy đặn, sống mũi cao thẳng, phiến môi tuyệt mỹ, bất cứ nơi nào cũng lộ ra khí thế đường hoàng, cao quý và tao nhã.
Thấy hắn, trái tim Đường Tiểu Ngọc như nai con chạy loạn, không biết từ khi nào hai má ửng đỏ.
"Ngươi là?" Khuôn mặt Tiểu Hoan Bảo thật điềm tĩnh, hắn cất giọng nghi hoặc nói.
"Ta là đệ tử của sư phụ, không đúng không đúng, ta là đệ tử của trấn trưởng, cũng không phải không phải..." Hai má Đường Tiểu Ngọc ửng đỏ, nàng ta ấp úng giải thích.
"Ta đã biết, chắc ngươi là đệ tử phụ thân ta mới nhận!"
Rất nhanh Đường Tiểu Ngọc đã phản ứng lại.
Hóa ra người trước mắt là nhi tử của sư phụ, cũng chính là ca ca của Tiểu Hỉ Bảo.
Chỉ là không nghĩ tới ca ca của Tiểu Hỉ Bảo lại ưa nhìn như vậy.
Tiểu Hoan Bảo nhìn vẻ mặt khẩn trương của Đường Tiểu Ngọc trước mắt, trong lòng cảm giác là lạ, hắn còn cho rằng đối phương cũng giống như hắn, cũng là người không quen giao tiếp với người lạ.
Đúng vậy.
Đừng nhìn bộ dáng Tiểu Hoan Bảo luôn lạnh nhạt với người ngoài.
Kỳ thật, hắn là một người hướng nội, lại không giỏi bộc lộ cảm xúc.
Mỗi lần đối mặt với người lạ, trong lòng hắn đều sợ hãi, sợ hãi.
Nhất là đối mặt với bạn cùng lứa tuổi, không hiểu sao tim hắn sẽ đập dồn dập, rồi không biết nên nói cái gì.
Cũng may phụ thân từng nói.
Nam tử hán thật sự phải là người vui giận không bộc lộ ra ngoài, mặc kệ xảy ra chuyện gì, đều phải biểu hiện cực kỳ bình tĩnh.